Chương 167:
Nhưng thật ra Lâm Nhứ lại lập tức quét mắt nhìn những người bên cạnh, ánh mắt dừng yên người Lại Mỹ Lâm trên mặt bà ta đầy vẻ kinh hãi.
Lại Mỹ Lâm lập tức trốn ra phía sau Tô Thịnh Quốc, không dám nhìn người nào.
Mọi người nhìn Lại Mỹ Lâm.
Xúi giục Tô Thịnh Quốc chạy tới chất ván Tô Thính Ngôn, lúc này bà ta xem như là đá phải ván sắt.
Lâm Nhứ nói: “Nơi này thật ồn.”
Bốn chữ vừa ra khỏi miệng, đằng sau có người mặt xám xịt vội chạy mắt.
Lại Mỹ Lâm không dám nói lời nào, kéo Tô Thịnh Quốc đi.
Tô Thính Ngôn hừ nhẹ, nhìn những kẻ bắt nạt người khác lại sợ hãi .
Lâm Nhứ thấy không còn người nào, mới quay đầu nói: “Anh sẽ lên lầu, có việc thì kêu anh, mấy người này anh để lại đây quan sát bọn họ không dám quấy rầy em đâu.”
Tô Thính Ngôn thở dài nhìn anh: “Lâm Nhứ…… Anh tội gì phải làm vậy.”
*Vì em, tất cả đều không khổ, ai bảo em ngọt ngào như vậy chứ.”
Anh bật ra tiếng cười khẽ, tươi cười mang theo một tia ôn nhu, nhìn một cái thật sự khiến cả thế giới như chìm trong ôn nhu.
Tô Thính Ngôn vội nhắm mắt lại.
Là cô sai rồi, tự nhiên không có việc gì lại nói những lời này với anh ấy.
Anh ấy nếu thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/2138127/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.