Mặc dù Lâm Nhứ muốn giải thích cho cô về nghề nghiệp của mình, nhưng mà lúc này điều quan trọng hơn là có phải cô chê kĩ thuật của anh tệ không?
“Cô Tô, cho dù kĩ thuật có tốt, cũng không ai chịu được con hỗ đói như cô cả.”
Tai của Tô Thính Ngôn bởi vì xấu hỗ mà đỏ ửng lên.
Người đàn ông này, dùng giọng thẳng thắng và nghiêm trang nói những lời như vậy, ngược lại càng làm Tô Thính Ngôn bối rối, ngượng ngùng.
Cô đường đường là cô chủ nhà họ Tô, lại bị một tên đầu bảng như này cười nhạo?
Tô Thính Ngôn liếm môi, “Kĩ năng trong chuyên môn, anh có kinh nghiệm, tôi thì không, vì vậy về mặt này thì anh phải giúp đỡ tôi.”
Lâm Nhứ nhìn cô lắc đầu, lạnh nhạt tiếp tục nhẹ nhàng múc cháo.
Ngược lại Tô Thính Ngôn lại đỏ mặt, “Anh lại chê cười tôi.”
Lâm Nhứ nhìn cô một cách bí ẩn, đột nhiên vươn tay bẹo gương mặt hồng hào của cô.
Tô Thính Ngôn quyết định rồi.
Đầu ngón tay hơi lạnh như vô tình véo, làm cho người khác cảm giác như điện giật, trong lòng bỗng nhiên giật mình.
Lâm Nhứ nhìn vào đôi mắt màu hỗ phách sáng của cô, “Cô thế này rất dễ thương.”
Tô Thính Ngôn chớp mắt, bị ánh mắt của anh nhìn chăm chú như vậy, khiến trái tim nhỏ của cô đập bang bang vô cùng kịch liệt.
Ánh mắt sẽ không di chuyển giống nhau.
Không hỗ danh là người đứng đầu bảng nha, một động tác trêu chọc tùy ý thôi cũng ác như vậy.
Anh thu tay về, tiếp tục nói, “Hơn nữa cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/213271/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.