Mặc dù Lâm Nhứ muốn giải thích cho cô về nghề nghiệp của mình, nhưng mà lúc này điều quan trọng hơn là có phải cô chê kĩ thuật của anh tệ không? “Cô Tô, cho dù kĩ thuật có tốt, cũng không ai chịu được con hỗ đói như cô cả.” Tai của Tô Thính Ngôn bởi vì xấu hỗ mà đỏ ửng lên. Người đàn ông này, dùng giọng thẳng thắng và nghiêm trang nói những lời như vậy, ngược lại càng làm Tô Thính Ngôn bối rối, ngượng ngùng. Cô đường đường là cô chủ nhà họ Tô, lại bị một tên đầu bảng như này cười nhạo? Tô Thính Ngôn liếm môi, “Kĩ năng trong chuyên môn, anh có kinh nghiệm, tôi thì không, vì vậy về mặt này thì anh phải giúp đỡ tôi.” Lâm Nhứ nhìn cô lắc đầu, lạnh nhạt tiếp tục nhẹ nhàng múc cháo. Ngược lại Tô Thính Ngôn lại đỏ mặt, “Anh lại chê cười tôi.” Lâm Nhứ nhìn cô một cách bí ẩn, đột nhiên vươn tay bẹo gương mặt hồng hào của cô. Tô Thính Ngôn quyết định rồi. Đầu ngón tay hơi lạnh như vô tình véo, làm cho người khác cảm giác như điện giật, trong lòng bỗng nhiên giật mình. Lâm Nhứ nhìn vào đôi mắt màu hỗ phách sáng của cô, “Cô thế này rất dễ thương.” Tô Thính Ngôn chớp mắt, bị ánh mắt của anh nhìn chăm chú như vậy, khiến trái tim nhỏ của cô đập bang bang vô cùng kịch liệt. Ánh mắt sẽ không di chuyển giống nhau. Không hỗ danh là người đứng đầu bảng nha, một động tác trêu chọc tùy ý thôi cũng ác như vậy. Anh thu tay về, tiếp tục nói, “Hơn nữa cô mới làm việc kia nên còn đau, bản thân mình cũng chưa ăn gì, thành thử ăn chút gì đi. Không thì cơ thể không chịu nỗi đâu.” Tô Thính Ngôn vội cuối đầu, cầm thìa lên. “Tôi tự làm được, anh không cần giúp đâu.” Cô bắt đầu ăn từng muỗng từng muỗng. Vẻ ngoài nhã nhặn. Anh cuối đầu cong môi lên nhìn cô, dáng vẻ cô thẹn thùng khiến cho khuôn mặt cô tràn đầy mê hoặc, khiến cô mang một tư thái riêng biệt. Anh nhìn hứng thú vô cùng. Những món anh làm rất ngon. Vài năm nay Tô Thính Ngôn ở bên ngoài, cùng sư phụ đi khắp nơi, một lòng chuyên tâm học hành, mọi đau khổ ngọt bùi đều đã nếm qua. Chẳng nghĩ tới, khi về nhà bữa ăn đầu tiên là do tên đầu bảng này nấu. Trong lòng cô cười khổ, ngẳng đầu nói: “Không ngờ rằng anh nấu ăn lại ngon đến thế.” “Tại sao lại không ngờ được?” Anh là người luôn để ý tới sinh hoạt đời sống, tuy đã lâu không làm một lần, nhưng làm sếp bên phương Tây thì vẫn biết làm Tô Thính Ngôn không hề khách khí nói, “Nhìn anh sinh hoạt xa hoa như này, giống như chỉ thích hửng thụ cuộc sống, không muốn làm.” Ý cô là tôi siêng ăn nhác làm? Lâm Nhứ không biết trong mắt cô ……. mình có một tí xíu ưu điểm gì không. “Cô nghĩ tôi là người như vậy, làm công việc như thế, có phải cô không thích không?” Lâm Nhứ nghiêng đầu qua hỏi cô. Tô Thín Ngôn nói: “Mọi người ăn cũng kiếm tiền bằng công sức của mình, có gì mà khinh thường, anh may mắn được ông trời ban cho chén cơm kiếm sống, hiện tại có nhiều người không cần tiền còn ăn chơi, sống buông thả đâu, so với mấy em gái cấp 3, nghề của anh còn sạch sẽ lắm!” Tô Thính Ngôn vỗ vỗ vai anh, sợ anh tự ti, “Vì vậy anh không cần suy nghĩ nhiều… Hơn nữa lúc anh làm… Chắc sẽ có dùng biện pháp an toàn ha.” Lâm Nhứ không có cùng người khác làm gì cải! Mà lời này thì anh không biết nên giải thích ra sao. “Tôi không có đi ra ngoài làm việc đó.” “Ôi trời, thôi đừng giấu diếm tôi nữa, anh nói thật thì tôi cũng sẽ không xem thường anh. Hơn nữa anh lớn như này, đi làm chính là tạo phúc cho xã hội, mắc gì tôi lại khinh chứ.” Đã làm người trưởng thành thì không nên nói nữa. Lâm Nhứ bình tính nói: “Cô ăn cơm trước đi.” Nghe xong xuống lầu, Lâm Nhứ cảm giác như mình mới bị cô gái nhỏ này tẩy não thành công.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]