Cô ta còn đang không biết chuyện xảy ra, cho người đi thăm dò mới biết được, Lâm Cảnh Trăn bị cảnh sát đưa đi rồi.
Ba mẹ anh ta đều đi chuộc người rồi, nhưng người ta không thả.
Nói nhất định phải có mệnh lệnh của cấp trên thì mới được thả người.
Tô Khuynh Tình cảm thấy cực kì khó hiểu, anh ta đường đường là thiếu gia của Lâm Vũ, sao lại tùy tiện bị người của cục cảnh sát bắt đi chứ.
Lâm Nhứ ở chỗ này cùng Tô Thính Ngôn riêng tư ngồi ăn chung một bữa cơm, hài lòng thỏa mãn mang người quay trở về.
Chu Đỉnh thở dài, vì bữa cơm này, tốn bao nhiêu là tiền đi.
Vừa đóng cửa hàng, vừa tặng xe.
Lâm Nhứ không thèm để ý chút nào, đưa Tô Thính Ngôn trở về thật là cao hứng.
Chu đỉnh nhìn thấy Lâm Nhứ: “ Tiên sinh, theo đuổi không phải như vậy chứ, ngài như vậy là quá lộ liễu đi…”
Lâm Nhứ nhướn mày: “Cậu nói cái gì?”
Chu Đỉnh nhanh chóng ngậm miệng lại, cười haha: “Có điều thiếu phu nhân cũng không từ chối ăn cơm với ngài, nhất định là trong lòng đối với ngài cũng không có gì bất mãn đi.”
“Cậu nói không sai.” Lâm Nhứ đối với câu nói này thật ra rất đồng tình, trực tiếp nói: “ Kêu người ngày mai tiếp tục đem hoa tới tặng, mỗi ngày một bó.”
“Ngài làm như vậy thật sự ổn sao….”
Có thể từ bỏ danh tiếng của Lâm đại tổng tài sao.
Lâm Nhứ ôm cằm, làm như đang suy tính kỹ càng: “Vậy mà vẫn có người cảm thấy Ngôn Ngôn nghèo….. người bên cạnh tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186582/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.