* Thính Ngôn, tập đoàn Lâm Vũ ở thủ đô có sức ảnh hưởng, chắc cô không biết, được rồi, đừng cãi nhau với anh nữa, chúng ta vui vẻ nói chuyện…”
“Tập đoàn Lâm Vũ ở thủ đô lại có sức ảnh hưởng như thế nào, cũng không cho phép anh ở chỗ này mang tên tuỏi của tập đoàn Lâm Vũ ra giả danh lừa bị đi.”
Phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh khác, làm cho hai người chắn động một lần nữa.
Lâm Cảnh Trăn nghe được âm thanh đó trong nháy mắt đã cảm thấy da đầu tê dại.
Anh ta ngắng đầu liếc mắt một cái đã thấy Lâm Nhứ đang khoan thai tiền lại đây, mặc dù ánh mắt có vẻ tươi cười, nhưng lại vẫn như cũ làm cho người ta cảm thấy lành lạnh, giống như luồng khí lạnh tới gần, làm anh ta cảm thấy toàn thân khó chịu.
Cảnh sát vừa nhìn, lại một người nữa đến?
Đằng sau, Chu Đỉnh thoáng nhìn qua Lâm Cảnh Trăn, âm thầm cười, đi tới và nói: “ Vị này chính là Lâm Nhứ, Lâm tổng.”
Cảnh sát cả kinh.
* Lâm tổng…”
Là Lâm tổng danh tiếng lẫy lừng.
Lâm Nhứ khẽ cười cười, trước tiên là nhìn chằm chằm Tô Thính Ngôn ở phía sau, sau đó mới nói với hai cảnh sát: “Không sao, không cần nhìn đến mặt mũi tập đoàn Lâm Vũ, anh ta rốt cuộc làm sao vậy.”
Lâm Cảnh Trăn nghe xong cả kinh.
* Chú ba…”
Lâm Cảnh Trăn đều gọi chú ba, nói vậy thì thân phận này không cần nghỉ ngờ gì nữa, hơn nữa từ lúc người đến, bọn họ cũng đã nhận ra, khí chất của người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186575/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.