Chương trước
Chương sau
“Nhưng khi nhìn thấy bọn họ muốn đẩy một chút người không ra gì vào thề tiếp đi, tôi cảm thấy rất khó cháp nhận, cho nên tôi quyết định đồng ý.”
Người khô g ra gì…
Đó không phải là chỉ tên nói Tô Khuynh Tình ư2 Người ở bệnh viện người xấu hồ nhìn về đôi cha con bên kia.
Hội nghị vội vàng giải tán.
Người ở bệnh viện nhìn xem trưởng khoa Vương.
“Hợp tác không phải ông đề cử Tô Thính Ngôn à?”
“Tự cậu rõ ràng, người ta tự mình tìm tới cửa, chỉ tên muốn Tô Thính Ngôn, tôi có năng lực gì để đề cử với Vương Quyền chứ?”
Mọi người lại giật mình, cảm thấy ngoài ý muốn.
“Trưởng khoa Vương, ông, ông không nói sớm. Vừa giúp Tô Thịnh Quốc một chút, mặt đề cử bác sĩ Tô Khuynh Tình, lúc này thật là cảm thấy mặt mình như bị người ta giãm lên.
Trưởng khoa Vương hừ lạnh, nhéch miệng ngắng đầu lên.
“Thật sự là, tôi bảo anh không có việc gì thì đừng tự tác chủ trương, đẩy một người không ra gì qua.
Cái sau hối hận không thôi.
Anh ta cũng không nghĩ tới, thuận tay giúp người ta một chuyện, kết quả là chọc đến tổ ong vò vẽ.
“Về sau đừng có định kiến với bác sĩ Tô như vậy, người ta có thể trực tiếp được chuyển đến Lâm Vũ, nói rõ người ta thật sự có bản lĩnh, đừng không có việc gì là đi nghe những lời đồn thổi ngoài kia.”
Mọi người ở đây âm thầm thở dài, còn Tô Thịnh Quốc cũng lạnh mặt, trực tiếp bước nhanh đi ra ngoài.
Tô Khuynh Tình nhanh chóng đuổi theo từ phía sau.
“Ba… Con rất xin lỗi, con không biết, chị giỏi như vậy, thế nhưng bị hoàng gia tự mình yêu cầu đi, bởi vì trước đây chị cũng không biểu hiện như vậy.”
Tô Quốc Thịnh hít một hơi thật sâu: “ Tại sao hoàng gia lại muốn nó?”
“Con cũng không biết rõ chuyện này.” Tô Khuynh Tình cũng không ngờ rằng, cô có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ được chuyện, Tô Thính Ngôn sẽ trực tiếp bị người yêu cầu đi, hơn nữa còn không phải do bệnh viện đầy đi, mà do người khác yêu cầu.
Tô Thính Ngôn học từ đâu mà có bản lĩnh lớn như vậy như vậy?
“Cô ta còn không giỏi y thuật, vậy thì tại sao…” Tô Khuynh Tình vẫn đang lầm bẩm.
Tô Thính Ngôn từ phía sau đi ra, nhìn hai người nói: “Thật vất vả cho ông khi đã tới đây, nhưng thật đáng tiếc không được như ý nguyện của ông rồi.”
Trên khuôn mặt của Tô Quốc Thịnh hiện lên vẻ xấu hỏ.
Nhìn thấy Tô Thính Ngôn, ông ta đi tới và nói: “ Thính Ngôn, cô có thể được tới hoàng gia, tôi cũng rất vui mừng cho cô, khi đến hoàng gia rồi cũng vẫn phải ngoan ngoãn…”
Thính Ngôn nghe vậy, trực tiếp ngắt lời ông ta: “ Được rồi, tôi có thể đi hoàng gia là do hoàng gia muốn có tôi, không có liên quan gì tới ông, do đó, tôi ở hoàng gia đạt được thành tích gì cũng không liên quan đến ông, ông hiểu không?”
Tô Thính Ngôn hừ lạnh một tiếng bỏ đi.
Khuôn mặt già nua của Tô Quốc Thịnh trở nên lạnh lẽo.
“Hừ, để tôi xem cô có thể có được thành tích gì, thật sự, khoe khoang thật là không biết chính mình là ai.”
Tô Khuynh Tình đang nhìn mọi người ở phía sau, ngày hôm qua vẫn còn nói, nếu như bệnh viện thật sự đẩy Tô Thính Ngôn đi hoàng gia, bọn họ sẽ rất thất vọng đối với bệnh viện, nhưng mà hiện tại mọi người đều nói, thế nhưng hoàng gia vì Tô Thính Ngôn mà hợp tác với bệnh viện, rốt cuộc là khả năng của Tô Thính Ngôn giỏi đến mức nào?
Tô Khuynh Tình chỉ có thể thầm ghen tị, trong lòng tự an ủi chính mình, chắc chắn không phải vì cô có năng lực gì, không biết chừng là sau lưng có giao dịch gì đó.
Trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, cô ta vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Cảnh Trăn, muốn rủ anh ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm, nhân tiện thăm dò xem, bọn họ bao giờ mới có thể kết hôn, sớm một chút gả đến nhà họ Lâm, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.