An Mễ Hinh lại hơi kinh ngạc, tập đoàn Lâm Vũ?
Bà ta xác nhận đồng thời nhìn về phía Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn muốn cười, nói với An Mễ Hinh: “Xem như thế đi.”
An Mễ Hinh nghe Tô Thính Ngôn xác nhận, càng thấy kinh ngạc.
Lại Mỹ Lâm nhìn xem vẻ giật mình của bà ta, tự cho là đã dọa được bà, trực tiếp kêu gào: “Cho nên cô muốn đi báo cáo ở đâu? Cô xem một chút cục cảnh sát dám tiếp.”
Tô Thính Ngôn nói: “Tôi khuyên các người nên quên đi, tìm đường chết như vậy không tốt lắm.”
An Mễ Hinh vòng tay ở ngực: “Tại sao chưa tôi nghe nói qua tập đoàn Lâm Vũ có các người?”
Lại Mỹ Lâm khinh miệt nhìn bà ta từ trên xuống dưới, rất xem thường.
Tập đoàn Lâm Vũ là công ty lớn như vậy, bà có thể biết được à? Nhất là những người như chúng tôi, là nhân vật quan trọng của Lâm Vũ, sẽ để cho các những bình dân như các người biết? Thật sự là không tự mình hiểu lấy mình.”
Tô Thính Ngôn cười nói: “Không biết không tự mình hiểu lấy là ai đâu.”
Cô cười nói với An Mễ Hinh: “Chúng ta đi trước, không cần phải để ý đến mấy người này.”
Lại Mỹ Lâm nhìn một cái, đi lên muốn xé rách da mặt.
“Các người trở lại cho tôi, không bồi thường tiền đã muốn đi? Không có cửa đâu, vừa nghe đến tập đoàn Lâm Vũ đã bị dọa muốn chạy? Khuynh Tình, con gọi điện thoại bảo Cảnh Trăn đến. Hừ, đắc tội nhà chúng ta còn muốn chạy?
Xin lỗi cũng không nói đã muốn đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186540/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.