“Thính Ngôn à, giờ chúng ta quay về, cô đến quán cà phê của tôi đi, chúng ta cùng thảo luận kĩ về bệnh lần này…”
Tô Khuynh Tình nhìn theo bóng chủ nhiệm Vương và Tô Thính Ngôn đang đi ra ngoài, trong lòng vẫn có chút hoài nghi. Tô Thính Ngôn thực sự khám ra được?
Nếu không thì một người nghiêm khắc, yêu cầu cao như: chủ nhiệm Vương, tại sao có thể bày ra được gương mặt tươi cười như thế.
Hơn nữa, khi nãy chủ nhiệm Vương liền đổi xung hô từ bác sĩ Tô sang kêu là…Thính Ngôn. Sao có thể chứ?
Tô Khuynh Tình đành ôm cục tức nhìn hai người rời đi, trong lòng chậm rãi nổi lên cảm giác ghen ghét.
Về tới khách sạn, Tằng Lê nói thẳng, “Bác sỹ Tô, tôi còn chưa gặp qua người nào được chủ nhiệm Vương đối xử tươi cười như thế đâu….Cô làm như làm sao mà thế?”
“Tôi giúp chủ nhiệm Vương nghĩ ra được một biện pháp, vừa không động đến động mạch lại vừa có thể cắt bỏ được thịt thừa”.
*Có thể làm được sao…”
“Thực ra, cái này chỉ là loại bệnh nhỏ mà thôi, khi còn cùng sư phụ vào Nam ra Bắc, bởi vì đi và gặp qua rất nhiều sự việc kì quái, thật ra, loại bệnh này ở khu vực nghèo khó cũng có rất nhiều, nhưng bọn họ lại không có tiền chữa trị, nó lại ảnh hưởng đến công việc nên họ trực tiếp cắt bỏ cánh tay của mình…tình nguyện cắt tay đi cũng không tiêu tiền để chữa trị.”
“Thì ra là như vậy…”
“Cho nên, sư phụ tôi thường xuyên nghiên cứu, làm sao để không cần tiêu quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186532/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.