“Bác sĩ Tô, có phải cơm hộp đưa đến không? Cô cứ để trên bàn.”
“Không… Tôi đi ra ngoài một lát…”
Tô Thính Ngôn đẩy ngực Lâm Nhứ, đẩy anh ra, cùng lúc đóng cửa sau lưng lại.
Lâm Nhứ nhìn cách ăn mặc của Tô Thính Ngôn lúc này.
Bộ quần áo thể thao màu đỏ xen trắng làm nổi bật dáng người của cô, bộ quần áo rộng trên đó hiện ra một số vét trăng mịn. Đôi mắt lim dim sau một ngày mệt nhọc, Hồng bạch gặp nhau đồ thể dục phác hoạ nàng hiện trường dáng người, mặt trên tùng suy sụp quần áo hiện ra một ít trắng nõn dấu vết, mệt nhọc một ngày mắt mang theo điểm nhập nhèm, ánh mắt nhàn nhạt.Khi nhìn thấy anh, cô kinh ngạc, đôi mắt bối rồi.
Anh thật sự thích dáng vẻ không trang điểm này của cô, nhìn thấy cô không nhịn được trước tiên ôm bờ vai cô, đầy cô vào tường và quan sát cẩn thận.
“Có chuyện gì với anh.”
Tô Thính Ngôn nói.
“Cùng đến phòng của anh. ” Anh mỉm cười nói.
Tô Thính Ngôn nhíu mày nhìn vào trong.
Lâm Nhứ này trở thành trùng theo đuôi từ lúc nào?
Anh tiến lại gần cô, mùi hương trên người anh đến gần, hơi thở anh lại dán vào tai cô.
Nhưng đại đa số những người ở tầng này đều là người của bệnh viện, và thật sự không tốt khi đứng như thế này.
“Đi… về phòng anh trước…”
Lâm Nhứ cười, ngay lập tức buông lỏng cô, từ phía trước dẫn đường.
Đi một vòng đến phòng tổng thống trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186528/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.