Trong sự im lặng kéo dài, Lâm Cảnh Trăn chấp tay trước ngực, giống như một học sinh tiểu học đang bị phạt.
Cuối cùng, Lâm Nhứ nghiêng đầu nói: “Đi.”
Lâm Cảnh Trăn như được nhận lệnh ân xá, vội vàng chạy.
Trong lòng Tô Thính Ngôn xem thường.
Cô nhìn Lâm Nhứ, “Anh đã biết mối quan hệ giữa em và Lâm Cảnh Trăn, cũng biết nếu anh cùng em kết hôn thì anh sẽ đối mặt với chuyện này sao?”
Ngón tay Lâm Nhứ vân vê sợi tóc của cô, “Em đối mặt cái gì? Hôm nay em xem có trở ngại gì không?”
Không có.
Có thể thấy, cả gia đình đều rất sợ Lâm Nhứ.
“Em có gì băn khoăn có thể nói cho anh biết.”
Cũng không có…
Trước mặt Lâm Nhứ, người nhà họ Lâm không ai dám ho he gì.
Băn khoăn của cô, chưa từng bắt nguồn từ anh.
Mà là…
Chính bản thân cô có thể hay không.
Cô nhìn Lâm Nhứ nói, “Anh biết, em có một người cha như vậy, khiến em từ nhỏ chứng kiến cuộc hôn nhân, cũng lộn xộn như ông ta. Ngay từ đầu, em còn nghĩ rằng em không giống ông ta. Năm đó Lâm Cảnh Trăn và em thật ra cũng rất hợp nhau, anh ta mỗi ngày đều giúp em mắng chửi nhà họ Tô, che chở em, đau lòng cho em… Mỗi lần em bị thương, anh ta đều chạy tới đầu tiên.”
“Tuy nhiên, khi em rời đi, em nghĩ rằng anh ta sẽ chờ em trở lại, rồi khi trở về , em mới phát hiện rằng con người có thể thay đổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186525/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.