Tuy nhiên, Lâm Nhứ mỉm cười quay đầu lại.
Nhìn thấy mái tóc mềm mại và bồng bềnh của cô, anh đưa tay ra muốn chạm vào…
Tô Thính Ngôn vội vàng né tránh.
Không bằng lòng như vậy?
Anh từ từ thả tay, buông cô ra.
“Tôi có thể làm gì được em?”
Anh khẽ lắc đầu thở dài, lần đầu tiên anh cảm thấy mình vô lực như vậy.
Chưa từng nghĩ tới có một người phụ nữ đồng ý gả cho anh vì anh làm nghề chăn bò, nhưng lại tránh xa anh vì anh là chủ tịch Lâm Vũ.
Áp lực biến mắt, Tô Nhiễm đưa tay chạm vào trái tim bé bỏng sắp nhảy ra ngoài của mình.
Xấu hổ nhìn Lâm Nhứ trước mặt.
“Xin lỗi, nhưng … em không thẻ trả lời cho anh. Em không phải là người vợ mà anh mong muốn. Em không xứng với gia đình của anh, Lâm Nhứ, anh hãy tìm người khác đi.”
Lâm Nhứ sắp tức giận.
“Là bởi vì em không xứng… hay là bởi vì em không có cảm giác với tôi?”
Em”
Tô Thính Ngôn cúi đầu, không biết nên nói gì.
“Hay là vì em vẫn còn thích Lâm Cảnh Trăn?”
“Làm sao có thể.” Tô Thính Ngôn cảm thấy buồn nôn mỗi khi nghĩ đến anh ta, nhưng anh ta thật sự có ảnh hưởng tới tình cảm của Tô Tính Ngôn. Lâm Cảnh Trăn gần như là mối tình đầu của cô, có lẽ là hai người chưa từng ở bên nhau thật, nhưng người đàn ông từng đáng tin cậy nhất trong cuộc đời cô … giờ lại trở thành người đáng kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186513/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.