Lâm Cảnh Trăn nghiền răng nói: “Lâm Tích Bạch, hôm nay có rất nhiều bạn học ở đây. Tôi nghĩ dù gì cũng là bạn học nên mới mời cậu. Phiền cậu chú ý ngôn từ một chút.”
Lâm Tích Bạch tức giận trừng mắt nhìn anh ta.
Tô Thính Ngôn nhìn Tô Khuynh Tình mỉm cười.
Cô ta đã bước tới với vẻ mặt giả tạo.
“Chị, chị có thể đến em rất vui.”
“Cô dám mời tôi, thì vì chút can đảm này của cô đương nhiên tôi sẽ đến.” Tô Thính Ngôn liếc nhìn Lâm Cảnh Trăn, “Hơn nữa, cũng đã lâu rồi tôi không gặp ông nội.”
Sắc mặt Lâm Cảnh Trăn tối lại.
Anh ta đã quên mắt cái này.
Hôn sự của hai người là do ông nội định ngay từ đầu.
Ông già độc đoán đó đặc biệt thích Tô Thính Ngôn.
Đề cập đến việc này, Lâm Cảnh Trăn có chút bực bội.
Ngay cả giọng nói cũng hạ xuống một chút.
“Trước mặt ông nội cô chú ý một chút. Đừng tưởng rằng làm nũng với ông nội thì sẽ có được thứ gì. Từ ngày hủy hôn ước đến giờ, tôi và cô không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Tô Thính Ngôn nở nụ cười nhẹ như mây.
“Lâm tiểu thư quá lo lắng rồi, tôi cũng không có hứng thú quay đầu lại, huống hồ lại là một con lừa đã từng bị gặm nhắm qua.”
“Tô Thính Ngôn, mày mới vừa nói gì cơ?” Lại Mỹ Lâm tức giận thở hỗn hển đi tới từ phía sau.
*A, thật xin lỗi, trong lúc mau mồm mau miệng, nói nhầm rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186506/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.