Tô Thính Ngôn ra ngoài thấy người hâm mộ ồn ào như vậy, cô thực sự cảm thấy may mắn vì bọn họ đã nhận nhằm người.
Cách đây không lâu cô bị bọn phóng viên bám đuôi, từ đó cô đã chán ngấy cái cảm giác bị vây quanh.
Nhưng Lâm Tích Bạch rất tức giận khi thấy tin tức trên mạng.
“Tô Khuynh Tình thật không biết xáu hỏ, tớ nghe rất nhiều người nói là Tô Khuynh Tình cứu Văn Anh, những người này đều bị mù rồi sao? Ngay cả chuyện này cũng có thể nhằm lẫn.
Tô Thính Ngôn thở dài: “Sư phụ của tớ thường nói trong mệnh có thì nhất định sẽ có, mệnh không có thì không cần cưỡng cầu, nếu là của mình thì sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về mình.”
“Đúng, không phải của cô ta thì sớm muộn gì cũng phải trả lại.”
“Đúng thế, dù là danh tiếng hay gì cũng vậy.”
Buổi chiều Tô Thính Ngôn còn chưa kịp về nhà thì đã nhận được tin từ Lâm Cảnh Trăn.
Anh ta sắp đính hôn.
Tô Thính Ngôn thấy mà thấy buồn cười, nhìn thiệp mời tiệc đính hôn mà anh ta gửi, cô cảm thấy mình đang xem một vở hài kịch.
Anh ta còn mặt mũi để gửi thiệp mời cho cô sao?
Tô Thính Ngôn trực tiếp ném thiệp mời vào thùng rác bên cạnh.
Lúc Lâm Nhứ trở lại, anh hỏi Chu Đỉnh: “Sao thiếu nãi nãi lại không ở đây?”
Chu Đỉnh nghĩ thầm việc đầu tiên mà anh nghĩ đến khi về nhà đó là tìm thiếu nãi nãi.
“Ở trên lầu, trở về nói không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186504/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.