Chương trước
Chương sau
Vừa bước ra liền nhìn thấy Lâm Cảnh Trăn đang đợi cô bên ngoài.

Tô Thính Ngôn mỉm cười lên tiếng trước: “Anh tại sao lại có mặt ở đây?”

“Thính Ngôn, tình huống của dì như thế nào rồi?”

Tô Thính Ngôn cười: “Vẫn ổn, không phiền anh phải nhớ đến.”

Cô vừa muốn bước vào, không chút nào tin tưởng được anh ta lại đột nhiên nồi lòng tốt quan tâm đến cô.

Lâm Cảnh Trăn chặn lại Tô Thính Ngôn không cho cô rời khỏi: “Thính Ngôn, nếu như cô vẫn một lòng muốn đến Lâm Vũ, vậy thì tôi có thể giúp cô đến đây làm việc.”

Tô Thính Ngôn có chút kinh ngạc nói: “Thật vậy sao?”

Lâm Cảnh Trăn thở dài: “Mặc dù dựa vào học lực của cô, bệnh viện Lâm Vũ nhất định sẽ không nhận người, nhưng tôi có thể nói một tiếng với Lâm Vũ, có lẽ có thể châm chước một chút, có thể sắp xếp cho cô đến làm những công việc đơn giản như khoa kiểm nghiệm.”

Đến khoa kiểm nghiệm, kiểm tra nước tiểu, lấy máu, làm số liệu có đúng không?

Tô Thính Ngôn nhéch môi nói: “Anh như thế nào đột nhiên nảy sinh lòng tốt.”

Lâm Cảnh Trăn thở dài: “Chuyện tôi cùng Khuynh Tình ở bên nhau, đối với cô tổn thương quá lớn, hiện tại tôi chỉ có một mình còn phải chăm sóc cho dì cũng không phải dễ dàng gì. Dì hiện tại vẫn còn đang hôn mê, chúng ta trước đây dù sao cũng còn chút tình nghĩa, cô cũng là chị gái của Khuynh Tình, tôi chăm sóc cô cũng là chuyện đương nhiên.”

Tô Thính Ngôn ngây người, chị gái của Khuynh Tình sao?

Tô Thính Ngôn chậm rãi đẩy cánh tay của anh ta ra khỏi người mình.

“Không cần, anh xem thường học lực của tôi, chưa chắc người khác cũng coi thường.”

“Cô…” Lâm Cảnh Trăn nhíu mày, “Cô như thế nào lại cứ giữ mặt mũi như vậy, bệnh viện Tô Tề dù sớm hay muộn cũng không tiếp tục làm việc được, ở nơi này mặc dù chỉ làm tại Khoa kiểm nghiệm, nhưng ít nhất cũng là một công việc đàng hoàng, nếu không, với trường đại học hạng ba của cô, cả thủ đô này chỉ cần là một bệnh viện đàng hoàng cùng sẽ không nhận cô vào làm.”

*Ò, cho nên tôi phải cảm ơn sự cất nhắc của anh, không có người nào cần, chỉ có thể dựa vào anh mới có thể lăn lộn kiếm được miếng cơm ăn. Thế nào, hiện tại chuẩn bị đính hôn với Tô Khuynh Tình, nên cảm thấy có lỗi với tôi rồi sao? Không cần đâu, sau khi làm tổn thương tôi, liền ban tặng cho tôi một thứ anh tự xem là trái táo ngọt, còn muốn tôi đối với anh cảm động đến rơi nước mắt, anh thật là biết tính toán.”

Lâm Cảnh Trăn đứng im nhìn cô, tức giận hừ giọng nói: “Loại người như cô, như thế nào lại không biết tốt xấu chứ.”

*Xua đuổi ăn mày cũng không có xua đuổi như cô,”

Tô Thính Ngôn bước vào bên trong.

Lâm Cảnh Ngôn tức giận hừ lớn.

Vừa bước vào trong, Tô Thính Ngôn liền nhìn thấy Tô Khuynh Tình.

Là Lâm Cảnh Trăn đã quá đề cao bản thân mình hay là anh ta đã quá coi thường cô rồi?

Tô Khuynh Tình vừa nghe đến Tô Thính Ngôn thì ngay lập tức nói: “Chị, em vừa mới nói chuyện với Cảnh Trăn, để anh ấy nói với Lâm Vũ cho chị tới chỗ của Lâm Vũ làm việc, như vậy là chị với em có thể làm chung một chỗ rồi.”

Tôn Thính Ngôn nghe vậy liền bước vào trong vừa đi vừa nói: “Có phải hay không là anh ta tùy tiện ném cho chị một viên kẹo, ý muốn nói với chị rằng giúp cô là đã cho cô thể diện rồi, cô nhất định phải chớp lấy viên kẹo này chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.