Đánh trúng banh thì rất giỏi sao?
Tô Thính Ngôn hừ lạnh nói: “Anh châm chọc tôi.”
“Làm sao có thể, tay của em thanh mảnh như vậy, đến cầm gậy bida cũng tốn sức, đánh bida không thích hợp với em, có thể đánh trúng trái banh cũng nói rõ được khả năng giữ thăng bằng của em rất tốt.”
“Thật sao?”
Tô Thính Ngôn cuối cùng cũng bật cười.
Lâm Nhứ cười nhạt, nắm lấy tay Tô Thính Ngôn, dẫn cô sang một bên: “Ngồi xuống đi!”
Nhìn chiếc váy hôm nay cô mặc không tiện ngồi xuống, anh liền lấy một chiếc gối dựa đưa cho đặt trước ngực, che lại đôi chân thon dài của cô.
Cố Giao cả khuôn mặt uất ức không gì bằng, nhìn chằm chằm Tô Thính Ngôn lúc này đang ngồi một bên.
Tô Thính Ngôn cũng tự có thể cảm giác được, liếc mắt về phía ánh mắt đó.
Phát hiện được ánh mắt khi Cố Giao khi nhìn mình như thế nào lại đáng sợ như vậy.
Còn lúc này ở một bên, hai người đứng ngoài cửa cũng nhìn đến ngây người.
Khi nhìn thấy Lâm Nhứ ngắng đầu ngước nhìn về phía bọn họ, mới nhanh chóng thu hồi lại biểu cảm hoảng hốt cằm suýt rớt xuống đất vừa rồi.
Lâm Nhứ đây là phát điên rồi hay sao?
Phía sau, Cố Giao tức giận phừng phừng bước đến.
Tống Tinh Thần nói: “Thật không ngờ rằng Lâm Nhứ khi yêu đương lại có dáng vẻ như vậy…thật sự dọa sợ đến anh mài”
Cố Giao nghe lời này, trong lòng càng cảm thấy căng thẳng, tức đến mức bật khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186489/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.