“Chị, chị muốn thứ gì em cũng có thể cho chị, em sẽ trả lại Cảnh Trăn cho chị; cầu xin chị, không nên đối xử với em như vậy có được không, chị rốt cuộc làm như thế nào để tiến vào nhà họ Lâm chứ, chị chỉ vừa mới đến thủ đô, cũng không quen biết ai, chị rốt cuộc đã làm những gì, em, em sợ chị đã làm những chuyện xấu hổ không dám nhìn mặt người khác…”
Trả lại cho cô?
Câu nói này ngược lại kích động đến nỗi bất bình trong lòng Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn chậm rãi bước từng bước về phía Tô Khuynh Tình, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô ta: “Tôi không thèm muốn gì đối với những thứ đồ cô dùng thừa lại, có những thứ đã dơ bản rồi thì chính là dơ bản, bị cô dùng qua, tôi ngại bệnh gia cầm.”
Bệnh gia cầm?
Tô Thính Ngôn đang châm chọc Tô Khuynh Tình là “gà”
Tô Khuynh Tình ngây lập tức tóm lấy Tô Thính Ngôn: “Chị…”
Tô Thính Ngôn liền vung tay thoát khỏi bàn tay của Tô Khuynh Tình.
*Tô Thính Ngôn, cô đủ rồi đấy!” Lâm Cảnh Trăn từ phía sau chạy đến, trực tiếp bảo vệ lầy Tô Khuynh Tình.
Tô Thính Ngôn nhìn thấy hai người bọn họ ôm lấy nhau, giống như một đôi tình nhân gập hoạn nạn nhưng vẫn liều mình ôm chặt lấy nhau.
Còn cô…
Làm gì cũng là sai.
Tô Thính Ngôn bật cười.
Tô Khuynh Tình ngân ngắn nước mắt đẩy Lâm Cảnh Trăn ra xa.
“Cảnh Trăn, thật ra chị ấy so với em càng cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186483/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.