*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiến Nhã rọi đèn pin lần mò trong bóng tối tìm khắp công ty, nhưng ngay cả cái bóng của dây chuyền cũng không thấy đâu. Cô càng tìm càng sốt ruột, càng sốt ruột thì trong lòng càng khó chịu, càng ấm ức, tâm trạng cực kỳ tồi tệ, lại bắt đầu tự trách bản thân mình hồ đồ. Hồ đồ vì cứ lên nhầm giường của anh ta, hồ đồ vì cứ bị anh ta ức hiếp, hồ đồ vì nảy sinh cảm giác khó hiểu với anh ta, còn hồ đồ hơn nữa, ngay cả món quà sinh nhật mà Kha Tử Thích toàn tâm toàn ý muốn tặng cho cô cũng làm mất, sao cô lại vô dụng2thế này?
“Hóa ra nội gián mà gần đây công ty đang điều tra chính là cổ.” Người lên tiếng đột nhiên rọi một tia sáng mạnh qua đây, theo đó toàn bộ ánh đèn sáng lên, làm Thiên Nhã đang ngồi ủ rũ trên sàn giật mình. Thiên Nhã dụi dụi đôi mắt hơi nóng lên, lúc nhìn rõ người đó là ai, cô hừ lạnh một tiếng: “Đúng, tôi là nội gián, sa thải tôi đi.” Cô đã muốn rời khỏi nơi này từ lâu rồi, chỉ vì tên độc ác này dùng Kha Tử Thích để uy hiếp cô mà thôi. “Ô? Vậy cô không sợ ngồi tù sao?” Lạc Thần Hi ngồi xổm xuống, nhìn cô đỏ hoe mắt như con thỏ nhỏ. “Ngồi tù thì ngồi tù, dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128956/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.