*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Thần Hi nhướng đôi mày anh tuấn, càng không vui hơn: “Cô cố tình đúng không? Căn bản là không say?” Anh cảm thấy Thiến Nhã đang lừa anh, bảy năm trước anh không hề quen biết cố, sao có thể..
“Không tin chứ gì? Không tin thì thôi, tôi biết ngay là anh không tin mà.” Thiên Nhã phẩy tay, đi thẳng lên phía trước
Lạc Thần Hi bước hai bước đuổi theo, đưa tay kéo cô lại
Thiên Nhã bị anh kéo nên xoay người lại, dưới ánh đèn đường vàng vọt, nét mặt anh trở nên vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sâu hút chăm chú vào cô, như thể muốn nhìn xuyên cô
“Lời cô nói, là thật ư?” Giọng anh mang theo nghi2hoặc, tuy anh biết không có khả năng nào là thật, nhưng chẳng hiểu vì nguyên nhân gì, anh lại có một sự mong đợi, một xúc cảm đặc biệt không thể diễn đạt thành lời, anh bằng lòng lựa chọn chuyện đó có khả năng xảy ra.
Thiên Nhã ngây ngốc, nghiêng đầu nhìn người đàn ông trước mắt mình, tâm trí mơ hồ trở nên tỉnh táo hơn đôi chút.
Hồi lâu, cô bật cười như muốn bảo “anh rất ngốc”: “Ha ha ha, anh tin thật sao? Buồn cười lắm đó, Lạc Thần Hi vậy mà lại tin vào một lời nói dối hoang đường như thế! Xem ra chỉ số thông minh của anh không cao như tôi tưởng tượng.”
Mặt Lạc Thần Hi9đẩy vạch đen, anh nhìn người phụ nữ say rượu cười đến ôm bụng trước mặt, thật sự có ý định bóp chết cô...
“Cô chết chắc rồi.” Anh bật ra vài từ thông qua kẽ răng, vác cổ lên vai, đi bước lớn trở về biệt thự.
Lạc Thần Hi đánh một cái vào mông của cô: “Đừng làm ổn, nếu không tồi vứt xác vào đồng hoang đấy.”
“Ôi chao.” Thiên Nhã đang mơ màng thì bị ai đó ném lên giường, cô nhỏ giọng rên lên một tiếng.
Trong phòng là một khoảng tối đen
Chỉ cảm thấy mùi hương trên người anh phút chốc ập đến
Trong khi ý thức bảo cô mở mắt ra, thì6miệng đã bị nụ hôn nóng bỏng của anh lấp kín, Tay anh di chuyển từ trên xuống dưới, rất nhanh đã cởi hết đồ của hai người
Cô còn chưa kịp phản kháng, thì đã bị đưa dẫn vào cơn sóng dạt dào của sắc dục
Hôn và âu yếm một lúc, anh tìm vào vùng đất bí mật của cô, cô rên khẽ một tiếng trong mơ màng, lúc này đầu óc không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ tận hưởng niềm vui sướng mà anh mang lại.
Ngày hôm sau, Thiên Nhã tỉnh khỏi cơn mơ
Cô mở đôi mắt xinh đẹp vẫn còn lim dim, in vào tầm mắt là cơ thể trần trụi đang nằm cạnh của anh
Thiên Nhã che khuôn miệng không0kìm được mà há lớn, ký ức đêm qua ùa đến như dời sông lấp biển
Rõ ràng cô ý thức được, nhưng mà lại..
lại có thể chìm đắm, lại có thể không kháng cự! Thôi tiêu rồi, cô thật sự tiêu rồi! Cuộc đấu tranh phòng vệ đã thất bại một cách triệt để cô lại yêu người đàn ông này hết thuốc chữa rồi
Người đàn ông dường như vẫn đang mơ ngủ bỗng dang vòng tay rộng lớn bao bọc lấy cô, ôm cổ trước ngực mình, đôi mắt anh tuấn nửa mở nửa khép
“Sao vậy? Vừa thức đã mang bộ dạng cừu con.” Giọng điệu của anh mang theo lười nhác, pha lẫn sự cưng chiều nồng đậm làm lòng người gợn sóng
Gương7mặt nhỏ nhắn của Thiên Nhã áp vào vòm ngực cường tráng của anh, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh, cảm nhận da thịt tiếp xúc, cùng với hơi thở mạnh mẽ khiến người khác không chống đỡ nổi của anh
“Anh đang nằm mơ, thật sự đang nằm mơ.” Cô nói bằng giọng hơi run rẩy
Làm sao đây? Làm sao đây? Tâm trí cô thật sự hỗn loạn
“Vậy chúng ta làm thêm một lần trong mơ nữa nhé?” Anh ghé vào vành tai của cô, nói với giọng ám muội
Hơi thở của anh khiến cơ thể vốn nhạy cảm của cô trở nên tê dại, cố định đẩy anh ra, nhưng lại bị anh giữ chặt
“Lần này là cô tự nguyện đấy.” Anh đã nói, sẽ có một ngày, bắt cô ngoan ngoãn nghe lời
Thiên Nhã vừa thẹn vừa giận, vung nắm đấm nhỏ nhắn đánh vào ngực anh: “Tôi không có! Tôi uống say!” “Đừng giả vờ nữa, cô rất tận hưởng kia mà, hay là tôi để cô tận hưởng thêm một lần nữa nhé?” Lạc Thần Hi nói một cách xấu xa
Thiên Nhã nhìn điệu bộ đen tối của anh mà thấy da đầu của mình ngứa ran.
A!!! Cô điên rồi, cô thật sự sắp điên rồi! Cô đã hoàn toàn “thất thủ“.
Tại Tập đoàn Lạc Thần
“Chào, chị dâu nhỏ, mới hai ngày không gặp, mà chị trở nên...” Lạc Thần Dương dựa lên máy vi tính của Thiên Nhã, vẻ mặt đùa cợt
Thiên Nhã lườm anh ta một cái, cô đã rất phiền muộn rồi, không muốn ứng phó với tên này nữa
“Xin hỏi Phó Chủ tịch có gì căn dặn không?” Cô “cười hì hì” hỏi
“Chị trở nên rạng rỡ hẳn ra, chắc chắn gần đây đã xảy ra chuyện tốt gì đó, em nói không sai chứ!” Lạc Thần Dương đột nhiên tăng âm lượng, thu hút hết sự chú ý của các đồng nghiệp về phía hai người
Vẻ mặt Thiên Nhã đầy lúng túng, nụ cười của tên này thiếu đứng đắn như vậy, lẽ nào anh ta..
“Anh chỉ biết nói linh tinh.”
“ y, kể nghe thử đi, hôm qua đi đâu tìm niềm vui cùng anh trai em vậy?” Lạc Thần Dương sáp đến gần cô, nháy mắt một cách thần bí và hỏi
Như bị nói trúng tim đen, Thiên Nhã không kìm được đỏ mặt: “Đâu có, chúng tôi đi công tác, biết chưa?” Tên này..
chắc không phải theo dõi cô và Lạc Thần Hi đấy chứ..
Một ý nghĩ thật đáng sợ
“Đi công tác? Rồi luôn tiện.” Anh ta tỏ vẻ biết được tình hình bên trong, nhỏ giọng nói
Thiên Nhã bị anh ta nói đến đỏ mặt nóng tai, sao cô lại có cảm giác toát mồ hôi toàn thân thế này..
Lúc này đôi mắt to cực kỳ ngời sáng của anh ta đang dán chặt vào cô, như muốn phân tích mổ xẻ trong lòng của cô vậy
“Cậu, vào đây.” Sau lưng vang lên giọng nói của Lạc Thần Hi, Thiên Nhã thở phào như được xá tội, còn không đến cứu cô nữa, thì cô cũng sắp chột dạ đến nỗi tìm cái lỗ nào mà chui vào rồi
Lạc Thần Dương mang nét mặt thích thú, khoanh tay theo anh đi vào văn phòng Chủ tịch, bày ra điệu bộ của một tên lưu manh, đặt mông ngồi lên sofa
“Chị dâu nhỏ, cũng rót cho em một ly đi, cà phê ít đường nhé.” Có vẻ anh ta không tra ra chân tướng thì sẽ không từ bỏ
Thiên Nhã đỡ trán, định thay đổi kiểu xưng hô “chị dâu nhỏ” một cách trang tráo của anh ta
Lạc Thần Hi thoáng liếc anh ta, căn dặn Thiên Nhã: “Rốt cho cậu ta một ly thuốc độc.” Lạc Thần Dương tỏ vẻ “tổn thương”: “Chắc là giết người bịt miệng đây mà, anh, anh thật tàn nhẫn.” Lạc Thần Hi nhếch môi: “Còn làm bộ làm tịch thì cút ngay cho tôi
Nếu không phải cậu ta mang ông cụ ra, thì anh đã đuổi tên này đi từ lâu rồi
Thiên Nhã đi đến gian uống nước để pha cà phê mà tâm trạng rối như tơ vò, cả ngày hôm nay cô đều đang sám hối, phiền muộn
Cô thật sự đang đi trên con đường của kẻ thứ ba sao?
Không, cô không muốn làm kẻ thứ ba! Cô không muốn! “Cảm ơn chị dâu nhỏ nhé.” Thiến Nhã bưng cà phê đến trước mặt Lạc Thần Dương, anh ta nói, mặt mày “cung kính”
Thiên Nhã tỏ vẻ cầu cứu nhìn Lạc Thần Hi đang ngồi trên sofa đối diện anh ta, xem em trai của anh kìa, cứ thích nói linh tinh.
Nào ngờ Lạc Thần Hi đã nhanh chóng ném một cái gối ôm về phía Lạc Thần Dương, nó bay đúng vào mặt của anh ta
“Oái.” Lạc Thần Dương kêu lên một tiếng thảm thiết, sờ gương mặt “bị thương” của mình, nói: “Anh có phụ nữ thì không cần đến anh em rồi đúng không?” “Muốn ở lại đây, thì quản cái miệng của cậu kỹ vào cho tôi.” Lạc Thần Hi nhấp một ngụm nhỏ cà phê, sau đó đưa tay kéo Thiên Nhã ngồi lên đùi của mình, nói
Thiên Nhã hoảng loạn đến mức chẳng biết làm sao, muốn thoát khỏi anh, nhưng chiếc eo mảnh lại bị anh ôm chặt, mặt của cô không kìm được mà nóng bừng lên.
Lạc Thần Hi nhìn Lạc Thần Dương một cách khiêu khích, đôi mắt đầy cảnh cáo và nguy hiểm, nếu Lạc Thần Hi anh đã làm, thì không sợ phải thừa nhận
Lạ Thiên Nhã chính là người phụ nữ của tôi, thì thế nào? Lẽ nào thằng nhóc nhà cậu còn có bản lĩnh để quản sao?
Lạc Thần Dương nhìn hai người thân mật trước mặt, khoé môi nở nụ cười châm biếm.
“Anh trai yên tâm, bí mật không phải là bí mật này, em nhất định sẽ giữ kín như bưng.”
“Tôi nghĩ Chủ tịch đã thật sự hiểu lầm rồi.” Sau khi Lạc Thần Dương ra ngoài, Thiên Nhã ngồi đối diện Lạc Thần Hi, nói
Cô hoàn toàn không có ý định làm kẻ thứ ba.
Tâm trạng Lạc Thần Hi đang rất tốt, nghe thấy câu này của cô, đôi mày anh tuấn khẽ nhíu lại: “Hiểu lầm?”
Thiên Nhã cắn răng, đáp: “Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ mập mờ nào với Chủ tịch nữa, chuyện đêm qua cũng là một hiểu lầm.” Lạc Thần Hi nhướng mày: “Chả trách người ta bảo trái tim phụ nữ như kim đáy biển, có thay đổi cũng nhanh thật đấy.” Người phụ nữ này đang có ý rũ bỏ quan hệ với anh sao? “Tôi không thay đổi, tôi vẫn luôn không thay đổi, tôi sẽ không làm một người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.” Thiên Nhã nói chắc nịch, còn về việc đêm qua say rượu làm bừa, cô thật sự rất hối hận
“Cô có yêu tôi không?” Anh nhìn cô và hỏi.
Câu hỏi này làm Thiên Nhã ngẩn ra hai giây, sau đó cô trả lời anh: “Giữa tôi và Chủ tịch không thích hợp để nói chủ đề này, không phải sao? Nếu Chủ tịch còn có hiểu lầm gì, vậy thì tôi sẽ trốn, trốn đến nơi mà Chủ tịch không tìm thấy, mong Chủ tịch tự trọng.” Cô đang uy hiếp sao? Hừ, trốn đến nơi mà anh không tìm thấy? Cũng lớn giọng thật
“Cô cảm thấy mình có khả năng này?” Sắc mặt anh trầm xuống bởi ý định cắt đứt quan hệ của cô
“Nếu Chủ tịch không tin, vậy thì cứ thử đi.” Cô đang tỏ rõ thái độ với anh, cũng là đang hạ quyết tâm với chính mình
Không được tiếp tục như vậy nữa, La Thiên Nhã, mày biết cứ tiếp tục như vậy, thì ngay cả tư cách ở lại bên cạnh anh mày cũng không có, lẽ nào mày đã quên mình từng hứa gì với cụ Lạc rồi sao? “Vì sao? Vì người đàn ông khiến cô nhung nhớ không quên kia ư? Hay là Kha Tử Thích?” Anh bỗng phát hiện bản thân ngay cả một người phụ nữ trong đơn giản ngốc nghếch như vậy mà cũng không thể hiểu nổi
Phát hiện này, ***, khiến anh muốn nói điên.
Trên đời này ngoài cô ra, thì còn ai? Bởi vì anh quan tâm, nên cô mới có thể càn quấy trong lòng anh giày vò anh như thế Chết tiệt sao anh lại để tâm đến vậy? Để tâm đến Kha Tử Thích ở bên cô, để tâm người đàn ông cô nhung nhớ không quên, cha ruột của con cô, cũng chính là người đã lấy đi lần đầu tiên của cô
“Đúng, bởi vì người đàn ông khiến tôi nhung nhớ không quên ấy.” Bởi vì anh, Lạc Thần Hi.
Anh siết chặt nắm đấm lớn, hừ lạnh một tiếng: “Anh ta cũng có vợ, chính miệng cô thừa nhận.” “Nhưng anh ấy không giống anh.” Cô nghĩ nếu đã muốn cắt đứt thì cắt đứt triệt để một chút
Ánh mắt của anh trở nên lạnh lẽo: “Chỗ nào không giống?” “Bởi vị trí đặc biệt của anh ấy trong tim tôi, không ai có thể thay đổi.” Thiên Nhã trả lời một cách điềm tĩnh, tuy ánh mắt của anh như muốn bóp nát cô
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, hơi thở u ám mãnh liệt lại như mưa to gió dữ ập đến
Chính vào lúc này, Jenny Trình đến
“Anh yêu, hôm qua anh đi đâu vậy! Người ta tìm anh cả ngày.” Jenny Trình vừa vào cửa đã vờ giận dỗi, nũng nịu nói
“Chủ tịch, không có gì thì tôi ra ngoài trước.” Thiên Nhã thoáng nhìn Jenny Trình ăn mặc diễm lệ, sau đó đứng dậy xin cáo lui
Trên mặt Lạc Thần Hi mang biểu cảm không ai trêu chọc nổi, mặc kệ Jenny Trình, trở người hất đổ ly cà phê trên bàn
Tiếng ly cà phê vụn vỡ, còn có tiếng hét chói tai vì hoảng hồn của Jenny Trình
Có một mảnh vỡ bắn vào chiếc đùi nhỏ nhắn của Thiên Nhã, sinh ra cảm giác đau âm ỉ
“Chủ tịch, có chuyện gì vậy ạ?” Nghe thấy tiếng vang, Hạ Nhất Y chạy vào trong, hỏi với vẻ mặt quan tâm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]