Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người dẫn chương trình mang một đôi nhẫn kim cương lấp lánh đến trước mặt hai người, kêu gọi hai người hãy đeo vào cho nhau

Thiên Nhã nhìn đối nhẫn mà đỏ mặt nóng tại

Chẳng hiểu vì sao, tuy biết rõ là đang đóng kịch, nhưng trong lòng cô lại nảy sinh sự mong đợi

Anh nhận lấy nhẫn kim cương từ tay người dẫn chương trình, nâng bàn tay của cô lên, chậm rãi đeo nhẫn vào ngón áp út mảnh mai ấy

Kích thước của chiếc nhẫn lại có thể vừa khít..

“Đến lượt em rồi.” Lạc Thần Hi cong khoé môi nở nụ cười tà mị, nhìn cô và nói, giọng điệu mang theo đôi chút trêu đùa, nhưng lại cực kỳ mê người

Thiên Nhã nhìn chiếc nhẫn trên2ngón tay ngọc ngà của mình, một vở kịch giống thật biết bao..

Nó như một cơn mơ, vậy mà cô lại không nỡ tỉnh giấc

Cô nhận lấy chiếc nhẫn kia, cúi đầu, đeo vào ngón áp út của anh

Khắp buổi tiệc vang lên tiếng hoan hô reo hò, hai bé cưng chạy qua đó, ôm chặt lấy họ, một nhà bốn người tràn đầy hạnh phúc

Nếu như đây là một giấc mơ, vậy hãy để nó kéo dài thêm chút nữa đi..

Nếu nhóc con biết Lạc Thần Hi chính là cha của nó, nó sẽ có cảm nghĩ gì nhỉ? Bé cưng, xin lỗi con, những gì ma mi có thể cho con cũng chỉ nhường này

Bởi sau đêm nay, họ vẫn phải quay lại vị trí mà mình9vốn thuộc về

“Thế nào? Có bị mê hoặc trước nụ hôn của tôi không?” Hai người dựa ở một góc của hội trường, cầm Cocktail, nhìn các bé cưng đang chơi đùa vui vẻ trên sân khấu

“Đó là đang đóng kịch, tôi biết rõ mà.” Thiên Nhã cãi bướng

Lạc Thần Hi nở nụ cười châm biếm như đã nhìn thấu cô: “Không biết khi nãy là ai mặt mày say đắm.” Anh tao nhã cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, hất tóc với phong thái hơn người.

Thiên Nhã đỏ mặt: “Đó là tình tiết vở kịch cần như vậy.” Lạc Thần Hi hướng mắt về hai cậu bé trên sân khấu: “Có điều tôi nhận ra, Lạc Lăng thật sự rất giống cô.” Đây là lời thật lòng,6tuyệt đối không phải nói đùa

Còn vì sao anh lại có cảm giác này, thì ngay cả bản thân anh cũng thấy kinh ngạc

Trên mặt Thiên Nhã lộ vẻ vô cùng ngạc nhiên, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang đeo mặt nạ kia, giả vờ tươi cười, đáp: “Sao con trai của anh có thể giống tôi chứ...” Nói đùa chắc

Thiên Nhã nhìn bóng dáng của La Tiểu Bảo và Lạc Lăng trên sân khấu, thân hình của hai nhóc con này lại giống nhau như thế, đúng là anh em..

“Hai đứa như anh em sinh đôi.” Anh dán chặt mắt vào hai cậu bé, nói như đang suy tư

Câu này làm toàn thân Thiên Nhã toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ anh đã nghi ngờ? “Sao có thể0chứ.” Cùng lắm cũng chỉ là anh em cùng cha khác mẹ mà thôi..

“Lẽ nào...” Lạc Thần Hi sáp lại gần cổ, vẻ mặt thần bí

“Anh..

anh đừng nghĩ linh tinh! Căn bản là không thể nào!” Thiên Nhã chột dạ cướp lời

Nhìn dáng vẻ giấu đầu lòi đuôi của Thiên Nhã, điệu bộ của Lạc Thần Hi càng thêm sâu xa: “Lẽ nào con trai của cô thật sự là của tôi?” Sắc mặt Thiên Nhã tái nhợt, dồn sức uống một ngụm Cocktail: “Chuyện cười, chuyện cười khôi hài nhất trên đời.” “Nhưng mà dáng vẻ lúc này của cô đã nói cho tôi biết, đây là sự thật.” Thật ra anh chỉ trêu cô, không ngờ phản ứng của cô lại nghiêm túc như vậy, thật làm7người khác cảm thấy đáng suy ngẫm..

“Ôi, chóng mặt, chóng mặt quá, tôi nghĩ tôi phải đi nghỉ một chút.” Thiên Nhã đỡ trán, cổ trốn tránh ánh mắt dò xét của anh

Lạc Thần Hi bỏ ly rượu xuống đưa tay ôm lấy cô: “Tôi đỡ cô nhé? Hình như ở đây có một phòng nghỉ...” Ánh mắt anh cực kỳ ám muội

Hự! Cái tên này lại dở chứng rồi..

Đến tham dự buổi tiệc tối này, tuyệt đối là một lựa chọn sai lầm của cô! Khó khăn lắm mới rũ bỏ được quan hệ, giờ lại uổng phí hết công sức rồi sao?

“Cha di.”

“Ma midi.” “Chúng ta cùng đến một nơi nhé?” Hai cậu bé bỗng xuất hiện, đồng thanh gọi họ

Ổ, chắc cha và ma mi đang “bồi dưỡng tình cảm” đây mà

Thiên Nhã nhìn thấy hai chú quỷ nhỏ, lập tức đẩy Lạc Thần Hira, duy trì một khoảng cách nhất định với anh, nhưng càng che đậy thì càng lộ liễu.

Lạc Thần Hi nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, nụ cười tà mị nơi khoé môi càng thêm nồng đậm

“Nơi nào.” Thiên Nhã đang hỏi giữa chừng thì cô và Lạc Thần Hi đã bị hai cậu bé kéo đi

Gì cơ? Hai cậu bé lại có thể dắt họ đến ngôi biệt thự gần biển.

Chiếc lều nhỏ dựng lên từ đèn neon bảy màu và treo những vật trang trí tinh xảo trước biệt thự rõ ràng đã được dày công bày biện, trên chiếc bàn tròn màu trắng là đồ ăn thịnh soạn, còn có rượu vang, vừa ấm cúng lại lãng mạn

Tuy gió biển mang theo giá lạnh, nhưng dường như không thể luồn vào chiếc lều ấm áp này, một nhà bốn người cứ thế ngồi thành vòng ở bàn tròn

Hai cậu bé mặc bộ quần áo mà Thiên Nhã mua cho, tuy trước sau đều đeo mặt nạ nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cả hai, bởi vì bữa tiệc gia đình được mong đợi từ lâu, cuối cùng sắp bắt đầu rồi! Lạc Thần Hi và Thiên Nhã nhìn hai cậu bé ăn mặc giống nhau y đúc, thật sự có một loại ảo giác, liệu rằng diện mạo bên dưới mặt nạ của hai bé cưng có phải trông cực kỳ giống nhau hay không? “Cha ơi, đây là quần áo mà dì Thiên Nhã tặng cho con, có đẹp không ạ?” Lạc Lăng chạy đến cạnh Lạc Thần Hi, xoay người vài cái trước mặt anh, vui vẻ hỏi

Lạc Thần Hi đưa ngón tay chống cằm, nhìn ngắm bộ lễ phục nhỏ y như nhau trên người hai cậu bé, khen ngợi: “Chà, lần đầu tiên mắt thẩm mỹ của cô khiến tôi thấy tạm được.” Mặt Thiên Nhã đầy vạch đen, tên này, thật sự không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào nói móc cô

“Cảm ơn lời khen của Chủ tịch, tôi sẽ cố gắng hơn.” Thiên Nhã và tươi cười đáp

“Cố gắng không đồng nghĩa nhất định sẽ có thu hoạch.” Lạc Thần Hi nói, tỏ ra bắt bẻ

“Anh! Có thu hoạch hay không cũng không liên quan đến anh.” Thiên Nhã phản bác

“Nhưng, cô cứ vậy mà ở cạnh tôi, cũng quá ẩm ức cho tôi rồi chăng.” Về mặt anh chê bai

“Vậy tôi không ở nữa, tôi cũng đang nghĩ thế.” Thiên Nhã tỏ ra không quan tâm

Gương mặt anh tuấn của Lạc Thần Hi chợt trở nên u ám, nhìn chằm chằm cố, khoé môi khẽ giật

La Tiểu Bảo rót bốn ly rượu, nâng lên và nói: “Nào, chúng ta cạn ly vì đêm họp mặt này.” Thấy cha và ma mi cãi cọ qua lại, thật quá hăng rồi, đương nhiên, đến lúc bế tắc như thế này, cậu vẫn phải đứng ra xoa dịu bầu không khí

Lạc Lăng cũng nâng rượu theo: “Đúng, cạn ly!” Hi vọng những ngày tháng được đoàn tụ sẽ đến nhanh

Thiên Nhã nhìn hai cậu bé kính rượu với mình rất ra đáng, không nhịn được phì cười thành tiếng, hai nhóc con này, đúng là anh em cùng cha khác mẹ, trông thật sự vô cùng ăn ý..

Lạc Thần Hi và Thiên Nhã cũng nâng ly, cạn ly với hai cậu bé đang rất hào hứng

“Lăng Lăng, cháu không ở nhà với ma mi, ma mi không giận sao?” Thiên Nhã bỗng nhớ đến vấn đề này, cô hơi lo lắng, hỏi

Lạc Lăng nghe Thiên Nhã nhắc đến Hạ Vân Cẩm, gương mặt nhỏ bên dưới mặt nạ ngay lập tức trở nên u ám: “Không sao, cháu không thích ở với bà ta.” Giọng điệu ấy lại có thể tràn đầy chán ghét

Thiên Nhã chợt ngây người, nhìn vẻ lạnh nhạt và âm u khiến người khác thương xót trong đôi mắt to rất giống với La Tiểu Bảo của Lạc Lăng, một nỗi buồn dâng lên trong lòng cô, nghĩ thôi cũng biết ngày thường Hạ Vân Cẩm đổi xử với Lạc Lặng thể nào, đến nỗi cậu bé muốn ăn Tết với người khác

Lạc Thần Hi khoanh tay, nghe ra giọng điệu bài xích trong lời nói của con trai mình về Hạ Vân Cẩm, anh nhíu mày, người phụ nữ đó lại làm gì con trai mà khiến nó ghét cô ta như vậy? Anh biết cách dạy dỗ con trai từ trước đến nay của Hạ Vân Cẩm có vấn đề, nhưng từ khi anh làm xong phẫu thuật, thái độ của cô ta dành cho con trai lại quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ, không ngờ việc này cũng không thay đổi được sự bài xích và ghét bỏ của nó với cô ta

“Cháu thích dì Thiên Nhã ở cùng cháu.” Lạc Lăng đi đến cạnh Thiên Nhã, tựa lên bờ vai của cô, nói một cách ngọt ngào

“Hi hi, con thích ở với Lăng Lăng, với cha Lạc.” La Tiểu Bảo cũng quấn Thiên Nhã như kẹo mạch nha.

Thiên Nhã nhìn hai cậu bé bên cạnh, bỗng thấy như hạnh phúc đang đong đầy trong tim, bản năng của người mẹ trỗi dậy, cô xoa đầu Lạc Lăng và nói: “Ừm, vậy dì sẽ cùng Tiểu Bảo và Lăng Lăng trải qua một đêm thật vui nhé, được không?” “Vâng ạ!” Hai cậu bé đồng thanh đáp

“Cha cũng phải vui vẻ nha.” La Tiểu Bảo thẳng thừng bỏ đi từ “Lạc”, vờ ngây ngô gọi thẳng Lạc Thần Hi là cha

Tuy người nói “sơ ý”, nhưng người nghe có ý, Lạc Thần Hi nghe thấy tiếng “cha” của La Tiểu Bảo, anh thoáng nhìn Thiên Nhã: “Yên tâm, đêm nay cha rất vui, thật sự rất vui.” Anh còn cố tình đặc biệt nhấn mạnh từ “cha“.

Nhìn đi, con trai của cô gọi tôi là cha đấy

Trán Thiên Nhã toát mồ hôi, nhóc con này, chỉ biết gọi lung tung! Mặc dù anh ta thật sự là cha của con, nhưng..

“Cha ơi, ma mi ơi, chúng ta bắt đầu nào.” Lạc Lăng cầm dao nĩa lên, gọi một cách cực kỳ êm tại và tự nhiên.

Lạc Thần Hi nghe vậy, lại thoáng nhìn Thiên Nhã

Nhìn đi, con trai tôi gọi cô là ma mi đấy.

Thiên Nhã lau mồ hôi, cười đáp: “Các bé cưng, ăn nhiều chút nhé.”

“Cha ơi, cha mau ăn, đây là món con tự tay nấu, cha nếm thử xem, ma mi luôn miệng khen con làm bít tết ngon đó.” La Tiểu Bảo nói như dâng hiến vật quý, còn chu đáo cắt sẵn bít tết cho Thiên Nhã và Lạc Thần Hi

Từ lúc sinh ra đến nay bé cưng chưa bao giờ gọi “cha”, có lẽ đây là điều cố nợ nó, cứ để nó bên cạnh cha mình thật vui vẻ một đêm vậy

Thiên Nhã nghĩ đến đây, cũng không ngăn cản cách xưng hô “vượt giới hạn” của La Tiểu Bảo với Lạc Thần Hi nữa.

Còn về việc Lạc Lăng gọi cô là ma mi, ha ha, không biết vì sao, trong lòng cô lại có cảm giác ngọt ngào

Tuy đây là lần đầu cô gặp Lạc Lăng, nhưng đối với cậu bé này, cô luôn có một loại cảm giác đặc biệt, có lẽ giữa cô và Lạc Thần Hi đã phát sinh quá nhiều mối quan hệ rối rắm, cho nên mới dẫn đến việc cũng có cảm giác với con trai của anh

Nhưng, cảm giác của cô đối với Lạc Lăng là cực kỳ thân thiết, giống như con trai của mình vậy, rất muốn yêu thương nó nhiều hơn một chút, hi sinh tất cả để nó và La Tiểu Bảo có thể lớn lên một cách vui vẻ khỏe mạnh, không phải lo nghĩ điều gì.

“Ma mi ơi, để con đút mẹ ăn một miếng nha.” Lạc Lăng đưa một miếng bít tết nhỏ qua, ân cần nói.

Thiên Nhã nở nụ cười ngọt ngào, hơi hả miệng, để Lạc Lăng đút cô ăn bít tết.

“Nào, bé cưng, con cũng ăn một miếng.” Tình yêu thương của người mẹ trào dâng, cô cũng muốn đút Lạc Lăng

“Ư ư, cha ơi, cha cũng đút người ta ăn bít tết nha.” La Tiểu Bảo nhìn dáng vẻ thân thiết của Thiên Nhã và Lạc Lăng mà ghen tị, nói bằng giọng nũng nịu

Lạc Thần Hi nhìn La Tiểu Bảo, nở một nụ cười mỉm đẩy cưng chiều: “Nào, bé cưng, để cha đút con ăn.” Thiên Nhã ngẩn ra nhìn Lạc Thần Hi đầy tình cha ở trước mắt, lần gặp mặt chính thức này của hai cha con, trong lòng cô không thể nói ra đó là cảm xúc gì, chua, ngọt hay đắng? Dù cảm xúc gì cũng được, đối với La Tiểu Bảo mà nói, những khoảnh khắc như vậy đều hiểm có

Khuya đến, trong phòng khách của biệt thự, hai cậu bé chìm vào giấc ngủ trên sofa

Thiên Nhã nhẹ nhàng đắp chăn cho hai cậu, vừa định gỡ mặt nạ của cả hai xuống, chợt nhớ La Tiểu Bảo từng nói: “Nếu đêm nay gỡ mặt nạ xuống thì nguyện vọng năm mới sẽ không thành sự thật nữa.”

“Chủ quỷ nhỏ này, lời bịa đặt như thế mà con cũng tin, còn bảo mình rất thông minh cơ đấy.” Thiên Nhã vừa lẩm bẩm vừa cười, tuy nói vậy, nhưng cô vẫn dừng lại, cứ để con tiếp tục duy trì nguyện vọng đẹp đẽ này, không phải rất tốt sao?

Cũng giống như Tiểu Bảo gọi Lạc Thần Hi là cha vậy, tuy cô biết rõ nó và Lạc Thần Hi căn bản không thể nhận nhau, nhưng cô vẫn để con trai thoải mái gọi một lần, chỉ một lần thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.