*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, anh vươn tay giữ lấy cô, kéo cô trở về từ ranh giới của cái chết
Cô sà vào vòng tay rộng lớn của anh, biểu cảm ngưng đọng, vẫn chưa kịp định thần lại trong cơn kinh hãi
“Em muốn chết đến thế sao!” Bên tai là tiếng mắng giận dữ của anh, cô sực tỉnh sau một cảnh kinh hồn bạt vía, “Cổ mù à? Hay không thiết sống nữa!” Tài xế của chiếc xe ấy ngó đầu ra lớn giọng mắng
Lạc Thần Hi đáp trả bằng một ánh mắt sắc bén, gã tài xế vừa nhìn Lạc Thần Hi đã biết là một nhân vật lớn không dễ2chọc nên ngay lập tức im bặt, khởi động xe rời khỏi
Thiên Nhã ở trong vòng tay ấm nóng của anh, cảm thấy cảnh này hơi quen thuộc, dường như đã từng xảy ra, nhưng cô không sao nhở nổi
Cô từ từ đẩy anh ra, cúi mắt, trong đầu là một khoảng hỗn độn
Thiên Nhã vốn quyết tâm muốn để anh chỉ còn là dấu chấm hết trong cuộc đời mình, nhưng vì sao, họ cứ luồn dây dưa mập mờ như vậy
Chuyện giữa họ không những chẳng thể chấm dứt, mà còn ngày càng rối rắm
“Cảm ơn.” Cô cúi đầu nói
“Lần sau sẽ không may mắn được như thế đâu.” Anh đáp một cách hời hợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128891/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.