Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ma mi, cẩn thận có bẫy.” La Tiểu Bảo đi tới phía trước Thiên Nhã, bày ra tư thế của một sứ giả bảo vệ, nghiêm mặt nhìn Karen, nhắc nhở Thiên Nhã

Karen liếc mắt nhìn cô và La Tiểu Bảo phía sau: “Yên tâm đi, tớ không đến mức nhỏ nhen như vậy, tuy tớ vẫn rất giận, nhưng cũng không thể phá hoại mối quan hệ của tớ với hai người được, tôi nghĩ thông suốt rồi, chuyện lần trước là tớ quá nóng lòng, chắc là tớ dọa anh họ sợ mất rồi.” Thiên Nhã cười thoải mái: “Vậy thì tốt.” La Tiểu Bảo hừ lạnh: “Ai biết được một giây sau cô lại có ý định quỷ quái gì.” Karen không vui trừng mắt với La Tiểu Bảo, tự mình xuống xe mở cửa cho Thiên Nhã: “Lần trước là do tớ2quá kích động tát cậu, anh họ đã dạy dỗ tớ rồi, hôm nay tớ tới nhận lỗi với cậu, cùng cậu đi chơi một ngày.” Thiên Nhã có cảm giác đầu óc choáng váng, chơi cùng cô một ngày? Cô còn phải đi làm, sao có thể nhàn rỗi như Karen, áo đến thì đưa tay cơm tới thì há miệng.

“Ma mi Thiên Nhã, mẹ còn phải đi tìm việc nữa.” La Tiểu Bảo nhắc nhở cô.

Thiên Nhã cười: “Ừ, cậu xem tớ đã mặc như vậy rồi, vốn là định đưa Tiểu Bảo đến trường rồi sẽ đi tìm việc.”

Karen dứt khoát đẩy Thiên Nhã lên xe: “Tìm việc cũng được, tớ đi cùng cậu!”

La Tiểu Bảo nghiệm mặt: “Cô đang cưỡng ép gái nhà lành?”

Karen véo nhẹ mặt của La Tiểu Bảo: “Chị không chỉ cưỡng ép gái nhà lành, chị còn cưỡng9ép trẻ nam.” Karen nói xong thì ôm luôn La Tiểu Bảo nhét vào trong xe.

Động tác của cô rất nhanh, ngay cả La Tiểu Bảo cũng không kịp phản kháng thì đã bị nhét vào xe, mặt cậu bé càng thêm u ám, muốn phát cáu mà cũng không được, nếu cậu nổi giận thì Thiên Nhã cũng sẽ bị dọa sợ

La Tiểu Bảo nhìn Thiên Nhã, đòi cô thay mình lấy lại công bằng

Không ngờ Thiên Nhã chỉ cười mà không nói gì, sau đó còn chuyện trò vui vẻ với Karen

Cậu giận đến mức chỉ có thể chu môi ôm thắt lưng hờn dỗi

Đến cổng trường, Thiên Nhã bể La Tiểu Bảo xuống

Thấy cậu vẫn còn giận, Thiên Nhã nở nụ cười bất đắc dĩ, ngồi xổm xuống dỗ cậu: “Coi như là nể mặt chủ Tử Thích, đừng chọc giận Karen, có6được không?”

La Tiểu Bảo tỏ ra không bằng lòng, nhưng nghĩ tới việc Thiên Nhã luôn cảm thấy áy náy và biết ơn chú Tử Thích, vả lại chủ Tử Thích luôn yêu thương, chăm sóc từng li từng tí cho cậu và ma mi: “Thôi được, con cũng không phải người nhỏ nhen như vậy, nhưng nếu cô ta dám bắt nạt mẹ thì con sẽ không khách sáo đầu.” La Tiểu Bảo cố ý nói lớn, rõ ràng muốn để Karen nghe

Karen nhìn dáng người nhỏ bé của La Tiểu Bảo, cười ha ha, suýt chút nữa cười chảy cả nước mắt: “Tớ lại muốn xem thử nó sẽ không khách sáo với tớ thế nào.” Sau đó cô nhìn dáng vẻ khó mà tiêu hóa được câu nói này của Thiên Nhã: “Yên tâm, tớ cũng không nói muốn bắt nạt cậu.” Thiên0Nhã tưởng Karen chỉ nói đùa thôi, không ngờ cậu ấy thật sự đi cùng cô tìm việc cả một ngày

Tuy trong quá trình tìm việc, cậu ấy luôn miệng chế công ty này quy mô quá nhỏ, sếp công ty kia không tử tế, môi trường công ty này không tốt, tố chất nhân viên công ty kia rất thấp,

Thiên Nhã đổ mồ hôi lạnh, nói đến không tử tế thì chắc cả thế giới này không ai so được với Lạc Thần Hi...

Nhưng sự khinh thường trên mặt Karen cũng quá lộ liễu rồi, thậm chí còn phỉ nhổ trong công ty người ta, nên cuối cùng Thiên Nhã muốn mời Karen về trước vì sợ bị liên lụy, nhưng Karen vẫn khăng khăng đi cùng Thiên Nhã, thể là Thiên Nhã đành để Karen ngồi chờ trong xe, hoặc bảo cậu ấy có7thể lái xe đi dạo một lúc rồi về.

Đến khi Thiên Nhã ngồi phịch ở nhà hàng, Karen vẫn khỏe như vẫn cười nói vui vẻ, giống như chuyện lúc trước chưa hề xảy ra

Thiên Nhã uể oải nói chuyện với cô ta, vì sao..

vì sao cô vẫn không tìm được việc, cô kém cỏi đến thế sao? “Ai, cậu đừng có như thế nữa, hay là tớ giới thiệu cậu tới làm ở công ty con của cha tớ nhé? Tuy cách khu Vân Thành hơi xa những phúc lợi đãi ngộ tốt lắm.” Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Thiên Nhã, Karen nói lời an ủi

Thiên Nhã cười, từ chối ý tốt của cô, ánh mắt ánh lên sự biết ơn: “Hôm nay cậu đi cùng tớ cả một ngày đã coi như là sự ủng hộ rất lớn với tớ rồi, cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng tớ muốn tự mình tìm trước đã.” “Cậu cũng đừng cho là tớ rất vĩ đại, tớ làm vậy thật ra là vì có thể để cậu cách anh họ xa ra một chút, nếu như cậu còn không tìm được việc thì anh họ tớ chắc chắn sẽ để cậu tới công ty của anh ấy làm.” Karen buồn rầu nói

Thiên Nhã phì cười, Karen đúng là Karen, người như cậu ấy đúng là thẳng thắn, chưa bao giờ biết che giấu suy nghĩ của mình, tuy có chút thủ đoạn nhưng cũng không quá tàn nhẫn

“Cậu cười cái gì? Cảm thấy tớ quá kém đúng không, ôi theo đuổi đàn ông đến thành bộ dạng này, cũng coi như cực kỳ thất bại rồi, không ngờ lần đầu tiên trong đời tớ theo đuổi đàn ông mà lại..

thảm hại như thế.” Lúc này đến lượt Karen ủ rũ.

“Thật ra cậu muốn biết vì sao tối hôm đó tớ lại kéo Tử Thích đi không?” Thiên Nhã nhìn Karen, cảm giác mình thật sự cần nói chuyện với cậu ấy, cho cậu ấy một lời gợi ý.

“Vì sao? Tớ vắt nát óc suy nghĩ cũng không ra được, đáp án duy nhất chính là cậu không nỡ bỏ anh họ thôi, dù sao hai người cũng ở bên nhau lâu như vậy rồi, anh họ vẫn luôn chăm sóc mẹ con cậu...” Thiên Nhã lắc đầu: “Không phải thể, hãy tin tớ, tớ không hề có ý muốn độc chiếm Tử Thích, tớ hi vọng anh ấy được hạnh phúc, cũng tin cậu có thể đem hạnh phúc đến cho anh ấy, nhưng muốn để anh ấy chấp nhận cậu thì không thể gấp, ít nhất bây giờ còn chưa được.” “Vậy tớ nên làm thế nào? Cho dù có làm gì thì anh họ cũng không thích tớ, ngược lại..

ngược lại còn tránh tở, sau chuyện tỏ tình hôm trước, anh ấy dường như càng hờ hững hơn.” Bề ngoài thì trông như chuyện gì cũng nhường Karen, nhưng thật ra là đang tránh mặt cô, vạch rõ ranh giới với cô, cô sắp khó chịu chết mất.

Vừa nghĩ tới mục đích anh ấy tới tìm mình sau chuyện tỏ tình hôm trước thật ra là bảo mình đừng giận Thiên Nhã, Karen lại buồn bã, tuy cô vẫn rất giận Thiên Nhã nhưng cô đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy mình cũng không phải người nhỏ nhen như vậy, nếu như cô cắt đứt với Thiên Nhã thì anh họ sẽ càng lạnh nhạt với cô thôi.

“Karen..

tớ xin lỗi.” Thiên Nhã thấy dáng vẻ buồn bã của cô, nghĩ rằng ít nhất một nửa trách nhiệm là thuộc về mình nên nói trong áy náy

Karen đập bàn: “Cậu còn nói hả! Cướp anh họ trước mặt nhiều người như vậy! Cậu biết tớ phải cố lấy bao nhiêu dũng khí mới dám đánh cược như thế không? Tớ sắp tức chết rồi, bực chết mất!” Karen lật lại nợ cũ như vậy, trái lại làm Thiên Nhã cảm thấy thoải mái trong lòng hơn: “Cậu cứ mắng tiếp đi, cứ mắng tiếp thì trong lòng tớ mới dễ chịu hơn.”

Karen hừ một tiếng: “Cậu đừng mơ, tớ sẽ không để cho cậu cảm thấy dễ chịu đâu.” Tuy ngoài miệng cô nói vậy nhưng đã khôi phục nụ cười

“Cậu nói thật đi, có thật cậu không thích anh họ một chút nào không? Nếu như cậu không thích anh họ thì tại sao lại kéo anh ấy đi?” Karen thận trọng hỏi, thái độ của Thiên Nhã rất quan trọng, anh họ thích Thiên Nhã như vậy, nếu Thiên Nhã cũng rung động thì...

“Nếu tớ bảo không rung động thì là đang nói dối.” Thiên Nhã thoáng nhìn Karen trợn to mắt, cô bổ sung thêm: “Nhưng tớ nói rồi, tớ thích Tử Thích làm anh trai mình hơn, bọn tớ giống như người một nhà vậy.” Thật ra cũng không thể coi là người một nhà, cô vẫn cảm thấy áy náy với Kha Tử Thích vì đã yêu Lạc Thần Hi, cô biết Kha Tử Thích yêu mình, cho nên sợ anh buồn, sợ anh đau lòng.

Karen thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tại sao cậu.” Chưa giải đáp được thắc mắc trong lòng, cô không yên tâm nổi.

“Chắc cậu cũng biết câu trả lời, tớ hi vọng Tử Thích hạnh phúc, nhưng..

hiện tại hạnh phúc trong mắt anh ấy không phải là cậu, có lẽ sẽ có một ngày anh ấy yêu cầu, chỉ có yêu thật sự thì hai người mới được hạnh phúc.” Karen hiểu được lời của cô, thở dài: “Anh họ thật sự rất thích cậu.” Tuy cô cực kỳ không muốn thừa nhận

“Đừng nhụt chí, tiếp tục cố gắng, làm theo tuần tự thì tốt hơn.” “Tớ biết rồi, đến lúc tớ kết hôn với anh họ, cậu đừng tới cướp người nữa đấy.” Karen cảnh cáo.

Thiên Nhã cười lớn: “Yên tâm, chỉ cần hai người đều cam tâm tình nguyện thì chắc chắn tớ sẽ không cướp nữa.”

Karen và nổi giận trừng cô: “Vậy ý cậu là lúc đó tớ ép buộc anh ấy?”

Thiên Nhã lắc đầu đáp: “Không dám không dám.”

“Thật ra, là có một chút.” Cô nói thêm.

“La Thiên Nhã.” Karen nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

“Được rồi, quên chuyện quá khứ mà hướng tới tương lai đi, chuyện lần trước coi như là một bài học, thất bại là mẹ thành công, đừng nản chí.” Thiên Nhã cổ vũ cố.

Karen lườm cố: “Chỉ cần cậu đừng xuất hiện làm rối thì tớ cũng không cần mẹ thất bại nữa.”

Nhìn dáng vẻ vừa tủi thân vừa sợ hãi của Karen, Thiên Nhã che miệng cười lớn

“Cậu với Lạc Thần Hi kia, có phải...” Karen không phải kẻ ngốc, Thiên Nhã gặp Lạc Thần Hi là căng thẳng, nét mặt thì kỳ lạ

Dựa vào trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy giữa Thiên Nhã và Lạc Thần Hi chắc chắn có gì đó

Câu hỏi chuyển chủ đề này làm Thiên Nhã hơi ngẩn ra, khuôn mặt bất giác nóng lên

Karen chăm chú nhìn Thiên Nhã, thấy vẻ mặt Thiên Nhã thì cười gian nói: “Cậu thích anh ta?”

Câu chuyện trợ lý nữ phải lòng chủ tịch đẹp trai thật sự đã quá nhiều rồi, Lạc Thần Hi thì đẹp trai không gì sánh được, lại cuốn hút nữa, Thiên Nhã thích anh ta cũng không có gì lạ, nhưng anh họ cô không kém hơn Lạc Thần Hi chút nào, sao Thiên Nhã lại không thích anh họ mà thích Lạc Thần Hi? Cô cảm thấy không đáng cho anh ấy, nhưng nghĩ lại thì cô lại thấy may mắn vì người Thiên Nhã yêu là Lạc Thần Hi chứ không phải anh họ cố.

“Không đâu..

Tớ không có quan hệ gì với anh ta cả.” Dễ nhận ra đến vậy sao? Ngay cả Karen cũng biết cảm xúc của cô đối với Lạc Thần Hi..

Vậy chẳng phải Lạc Thần Hi cũng biết..

Trời ạ, cô muốn đập đầu vào tường chết đi cho xong

“Cậu xem cậu kìa, biểu hiện của cậu đã bán đứng cậu rồi.” Karen bỗng trở nên tinh tường.

Thiên Nhã che mặt lại: “Làm gì có chuyện đấy.” “Nhưng hình như Lạc Thần Hi có vợ rồi!” Karen đột nhiên nhớ ra, hét ầm lên

Mấy người ở bàn bên cạnh lập tức nhìn qua, Thiên Nhã quả thực muốn đào cái lỗ chui xuống, cái cô này lúc nói chuyện không chấn động thì không được sao? “Vậy cậu định thế nào?” Vẻ mặt Karen chuyển sang thông cảm, Thiên Nhã vậy mà lại thích một người có gia đình rồi chứ không phải thích anh họ cố

“Tớ có thể làm gì đây, cứ sống tốt, cố gắng làm việc, nuôi dạy La Tiểu Bảo cho tốt thôi.” Karen hít vào một ngụm khí lạnh: “Trời ơi! La Tiểu Bảo là con trai Lạc Thần Hi!” Thiên Nhã bất chấp hình tượng, lập tức vươn tay che miệng cô lại, mặt đỏ bừng lên: “Cô nói bậy bạ gì đấy!” Karen làm cô kinh hồn bạt vía, không ngờ Karen nói bừa mà đúng rồi, bí mật này được nói ra từ miệng người khác, thật sự làm cô giật cả mình.

“Là thật sao?” Karen hỏi với vẻ mặt kinh ngạc

Thiên Nhã không vui đáp: “Làm gì có chuyện đấy, trước đây tớ không hề biết anh ta, sau khi quay về thành phố A mới quen, với lại tớ thật sự không thích anh ta, nên sau này đừng nhắc chuyện đó nữa.” Karen nửa tin nửa ngờ: “Nhưng sao tớ thấy.” Bây giờ cô suy nghĩ lại thì thấy La Tiểu Bảo và Lạc Thần Hi cũng giống nhau đến mấy phần

“Bảy năm trước tớ không hề quen biết anh ta, anh ta làm sao có thể là cha của Tiểu Bảo được.” Thiên Nhã thấy Karen không tin nên tiếp tục giải thích, cố gắng che giấu sự chột dạ của mình

Tuy cô không thích nói dối, nhưng vì chuyện của La Tiểu Bảo thì dù phải nói một nghìn hay mười nghìn câu, cô cũng không quan tâm

“Nói thể cũng phải, nếu La Tiểu Bảo là con cháu nhà họ Lạc thì với thể lực của họ, chắc chắn đã giành La Tiểu Bảo về từ lâu rồi.” Karen nói

Thiên Nhã cười: “Cậu không ngốc nhỉ, cho nên đừng nói bừa mấy chuyện thế này, lỡ như gây nên hiểu lầm gì đó thì phiền phức lắm.” “Tớ chỉ nói đùa thôi mà.” Thiên Nhã cầm ly nước lên uống vài ngụm, cô thật sự sợ đến vã mồ hôi lạnh, sao ngay cả người vô tư như Karen mà cũng nghi ngờ? Chỉ mong đây thật sự chỉ là câu nói đùa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.