“Ma mi đừng nói con nữa, bữa cơm này coi như chúc mừng mẹ hết thất nghiệp nha?“. Cuối cùng Thiên Nhã không nói lại con trai, xoa đầu cậu, nói trong cùng chiều: “Được, nếu nhóc con đã hiểu thảo như vậy, chịu lấy tiền mình kiếm được để chúc mừng ma mi thì tại sao mẹ lại từ chối?”
Lạc Lăng cười híp mắt gắp đồ ăn cho Thiên Nhã: “Nào, ma mi gần đây gầy đi rồi, ăn nhiều chút.”
Thiên Nhã ngẩn ra nhìn con trai, vì sao cảm thấy dường như hôm nay cậu đã chín chắn ra nhiều? Ít làm nũng và vững vàng hơn ngày thường. “Tiểu Bảo, con vẫn chơi thân với Lạc Lăng chứ?” Cô bỗng hỏi. Lạc Lăng ngước đôi mắt2trong veo, đảo một cái, đáp: “Bọn con luôn chơi rất thân với nhau.”
“Gần đây Lăng Lăng có khỏe không?” Thiên Nhã hỏi với vẻ mặt lo lắng. Lạc Lăng thầm ngạc nhiên vui vẻ, ma mi đang quan tâm cậu này, ha ha, con đang ở ngay trước mắt mẹ đây. Cậu híp mắt thành một đường, cười nói: “Cậu ấy rất khỏe, ma mi có lòng rồi.” Không ngờ Thiên Nhã lại thở dài một hơi: “Vậy hả? Nhưng hôm nay mẹ nghe cách Chủ tịch nói chuyện, hình như nó không khỏe lắm.” Đôi mắt Lạc Lăng phát sáng: “Cha... Chủ tịch có nhắc Lăng Lăng với mẹ ạ? Vậy có nhắc tới con không?” Cha và ma mi nói đến cậu, việc này chứng minh7điều gì? Chứng minh cả hai thân nhau nên đã trò chuyện đến chủ đề con cái của nhau rồi.
Thiên Nhã đặt đũa xuống, nói: “Mẹ rất lo cho Lăng Lăng, nếu được con quan tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128867/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.