Lạc Lăng tập trung ăn cơm, nhướng mày nhìn Karen: “Cô ngứa miệng đúng không?” Biểu cảm vừa lạnh lùng vừa càn quấy này khiến Karen giật mình, đôi mắt thoáng hoang mang: “Sao càng nhìn em chị càng thấy giống một người?”
Thiên Nhã vừa định quở trách con trai thiếu lễ phép, nghe vậy tim đập lệch nửa nhịp, cười khan nói: “Bé cưng không được thiếu lễ phép như vậy.” Nét mặt Lạc Lăng không thay đổi, nhưng lờ mờ biết được người Karen nói là ai. Cậu nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên với Thiên Nhã, đây là nụ cười quen thuộc của La Tiểu Bảo: “Ma mi, nếu cô ta im lặng một chút, chắc con sẽ cân nhắc đến2việc khách sáo với cô ta một chút.” Karen bị cậu chọc tức đến nỗi quên mất nỗi nghi hoặc vừa thoáng qua trong đầu, chu môi nói: “Quỷ nhỏ! Em mới cần im lặng chút ấy!”
Lạc Lăng tinh nghịch làm mặt quỷ với Karen, tiếp tục tập trung ăn cơm. Thiên Nhã chẳng biết làm sao ngoài nở nụ cười, tỏ ra áy náy với Karen, cô thật sự hết cách với La Tiểu Bảo, cô nhận ra bé cưng cũng không ghét Karen lắm, chỉ là tính trẻ con nên trêu cô bạn mà thôi.
“Ngày mai là sinh nhật của bé cưng rồi, con muốn ma mi tặng quà gì nào?” Về đến nhà, Thiên Nhã bế con trai lên và hỏi. “Ma7mi, con có một điều ước.” Lạc Lăng ngồi trên đùi của Thiên Nhã, đáp.
Thiên Nhã cười dịu dàng: “Còn chưa tới sinh nhật mà bé cưng đã ước rồi à?”
“Ma mi hứa với con rồi đó?“. “Con còn chưa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128863/chuong-135.html