*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có một điều chắc chắn đó là anh ta bị điên, nếu không thì sao lại đùa giỡn với mạng sống của mình để thực hiện cú drift, lái xe mà chẳng khác nào đang điều khiển máy bay như thế!
Trên đường lớn, Thiên Nhã vịn xe, nôn đến quặn bụng
Lạc Thần Hi dựa ở đầu xe, mang nét mặt của người vừa thực hiện xong một trò đùa quái đản, hỏi trong “lo lắng”: “Sao rồi? Đã nôn đủ chưa?” Cái tên biến thái này..
“Anh vô lại!” Thiên Nhã vịn xe, yếu ớt mắng, quả thật chẳng khác nào vừa ngồi một chuyến tàu lượn siêu tốc, choáng váng cả đầu óc, đáng thương cho bữa tối mà cô chỉ ăn được một chút, đều bị nôn ra hết
“Dám mắng sếp như thế, lẽ nào cứ muốn bỏ mạng nơi hoang vắng?” Lạc Thần Hi hỏi với vẻ mặt uy hiếp
Thoáng nhìn đèn đường lờ mờ ở hai bên con đường lớn mênh mông vô tận, Thiên Nhã hít vào một ngụm khí lạnh, nhớ lại đêm mưa ấy, cổ bị anh ta bỏ rơi ở một nơi như thế, sau đó lạnh đến mức ngất đi..
Anh ta tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy
“Thế nào? Muốn tôi đưa cô về, thì nhận sai trước đã.” Nhìn thấy nét mặt sợ sệt của cô, Lạc Thần Hi rất là đắc ý.
“Vô lại.” Thiên Nhã nhỏ giọng mắng.
“Gì?” Anh vờ như không nghe thấy.
“Tôi nói anh...”
Anh trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128851/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.