*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày đầu đi làm, La Thiên Nhã ăn mặc trang trọng, đây là lần thứ hai cô bước chân vào cửa lớn của tập đoàn Lạc Thần.
“ Chữ số hiển thị số tầng trong thang máy tăng lên dần dần, mãi đến tầng làm việc cao nhất của chủ tịch mới dừng lại. La Thiên Nhã được dẫn đến văn phòng của chủ tịch, bên trong không có ai. “Chủ tịch đang về công ty, cổ chờ một chút nhé.” Thư ký nói xong liền ra ngoài.
Văn phòng được bố trí với gam màu lạnh làm chủ đạo, đơn giản rộng rãi nhưng không mất đi vẻ hoa lệ, khắp căn phòng tràn ngập bá khí bức người của chủ nhân, xúc giác vốn không nhanh nhạy của La Thiên Nhã đang thấp thoáng phát ra tín hiệu báo động, chẳng hiểu sao cô thấy hơi bất an, nhưng lại không thể diễn tả được có chỗ nào không ổn.
“Chủ tịch Lạc, hợp đồng với tập đoàn Phong Hoa cần phải ký gấp, đối phương nóng lòng muốn biết kết quả.” Ở sảnh chợt truyền đến giọng của nữ thư ký, vị lãnh đạo trực tiếp chưa xuất hiện đã khiến La Thiên Nhã thấp thỏm không yên này đã về rồi.
“Mười phút sau vào đây lấy.” Ngữ điệu bình tĩnh nghiêm túc, giọng nói đầy từ tính và quyến rũ khó mà miêu tả thành lời, như ma quỷ trong đêm, nhẹ bay vào tai của La Thiên Nhã, cô quay người lại, định mỉm cười để chào đón sếp của cô.
“Cô, là trợ lý mới đến?” Nhìn thấy gương mặt sửng sốt trước mắt mình, ánh mắt anh không mang nét kinh ngạc, biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi. La Thiên Nhã bị sự thật trước mắt dọa sợ đến mức tim đập lệch đi nửa nhịp, đây là gương mặt mà cô vội vàng nhìn lướt qua vào tảng sáng của nhiều năm về trước, là người mà gần như dọa cô sợ ngây ra tại buổi tiệc mừng vài ngày trước.
Gương mặt tựa như điêu khắc với những đường nét rõ ràng, ngũ quan trông vô cùng tuấn mỹ, đôi mắt sâu hẹp dài nằm dưới đôi mày kiếm đang phát ra ánh sáng màu xanh đậm, dường như muốn nhìn thấu người khác chỉ bằng một cái nhìn, khắp người toát ra hơi thở vương giả vây kín La Thiên Nhi, khiến cô trông như chú cừu con ở trước mắt.
Sau khi đưa mắt quét qua một lượt, cô xác định đúng là anh ta, hóa ra anh ta tên là Lạc Thần Hi, mà lúc này đây khoé môi anh ta còn mang một nụ cười tà mị như có như không.
Cô ngẩn ra ngay tại đó, một giây, hai giây, ba giây. “Khụ khụ.” Thấy cô ngây người trước mắt mình, anh cố ý ho khan hai tiếng, thu lại sự nghi hoặc chỉ thoáng lóe lên, anh bước lên trước vài bước, hai người gần trong gang tấc. Thiên Nhã hoang mang lùi về sau hai bước, thiếu chút đã va vào góc bàn làm việc.
“À, tôi là trợ lý mới đến, tôi tên là La Thiên Nhã.” Sau một đợt đấu tranh nội tâm, cô từ bỏ ý định bỏ chạy, lấy dũng khí để tiếp nhận hiện thực, xem ra anh ta không nhận ra cô, quan sát tình hình trước rồi hẵng tính vậy.
Lạc Thần Hi nhướng đôi mày anh tuấn nhìn cô đang nỗ lực che đậy dáng vẻ luống cuống, cùng với sự xa cách rõ ràng mà cô dành cho mình, trong lòng dấy lên đôi chút không vui, sự hứng thú đối với cô càng tăng thêm vài phần. “Sau này có việc gì Chủ tịch cứ căn dặn tôi.” La Thiên Nhã thầm kêu khổ trong lòng, sao cứ phải ứng tuyển ở nơi này chứ?
“Ra ngoài làm việc đi.” Anh quay người ngồi vào ghế làm việc của mình, quan sát gương mặt cô, ra sức tìm kiếm trong đầu ký ức về người phụ nữ vừa xa lạ lại thân quen này. “Ừm, vậy tôi ra ngoài đây.” La Thiên Nhã hậm hực ra khỏi văn phòng, trái tim cô sớm đã đập điên cuồng không ngừng nghỉ, không thể trấn tĩnh nổi rồi.
Ngày đầu tiên đi làm trôi qua trong sự lo lắng và lo âu của Thiên Nhã. Nhưng hình như Lạc Thần Hi thật sự không nhận ra cô, lúc này Thiên Nhã mới từ từ yên tâm trở lại, đêm đó trong phòng một chút tia sáng cũng không có, có thể cô trông như thế nào anh ta cũng không biết.
“Ma mi Thiên Nhã, ngày đầu đi làm như thế nào ạ, có bất ngờ vui vẻ nào không?” Thiên Nhã đến đón Lạc Lăng tan học, cậu bé hào hứng quan tâm công việc của Thiên Nhã.
Thiên Nhã thầm thở ra một hơi, kinh hỉ ở đâu ra? Kinh hãi thì có đầy.
“Cũng ổn, nhưng ma mi không hài lòng với cấp trên cho lắm.” Người mà cô muốn tránh thật xa trên đời này, chắc chính là anh ta rồi. “Vậy sếp của mẹ là người như thế nào ạ?” Cậu bé thừa thắng xông lên, người ta rất muốn biết ma mi đánh giá thế nào về cha. Thiên Nhã chớp đôi mắt xinh đẹp, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ, nói: “À, không những xấu, còn rất thô bạo, mất lịch sự, bé cưng nhất định đừng học theo anh ta đó.” Ánh mắt cậu bé ảm đạm đi không ít, đôi mắt to đảo hai cái, đây là đang nói cha sao? Làm thế nào đây, có vẻ Thiên Nhã rất ghét cha, lẽ nào cậu và La Tiểu Bảo thật sự không phải hai người họ sinh ra? Lạc Lăng như chợt nghĩ ra gì đó, phút chốc thoải mái, mắt lại sáng lên, sau khi Lạc Lăng về nhà thì nhanh chóng thông báo chuyện này cho cho La Tiểu Bảo, hai cậu bé đáng yêu lại thảo luận kế hoạch tiếp theo.Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]