*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ Lạc Thần Hi không thể đi ra ngoài nên chỉ có thể thả cô đi.
Trong nhà hàng bên cạnh Tập đoàn Lạc Thần
Lạc Thần Dương hếch cằm, tỉ mỉ quan sát Thiên Nhã như thể đang quan sát một tác phẩm nghệ thuật bậc nhất
Thiên Nhã bị anh ta nhìn tới mức cả người đều thấy không tự nhiên: “Anh nhìn tôi chằm chằm như thể làm gì? Tôi không phải thức ăn.” Lạc Thần Dương cợt nhả: “Em đừng nói thế
Thiên Nhã, anh phát hiện ra nhan sắc của em có thể thay cơm đấy.” Trên trán Thiên Nhã xuất hiện rất nhiều vạch đen: “Anh3đừng hiểu lầm, tôi mời anh ăn bữa này là muốn hỏi chút chuyện.”
Lạc Thần Dương nhướng mày, bĩu môi tỏ vẻ đáng yêu: “Hả? Vậy em hỏi đi, anh biết gì sẽ nói đấy.”
Thiên Nhã đưa tay đỡ trán, đau đầu: “Trong khoảng thời gian này, có phải công ty có lời đồn đại gì liên quan tới tôi không?” Cô bị đồng nghiệp làm phiền tới điên luôn rồi, từng người một nhìn cô rồi nở nụ cười nham hiểm, đối xử với cô tốt một cách kỳ lạ, làm cho da gà của cô rơi đầy đất.
“Ồ, em chưa quen có cuộc sống làm một ánh trăng có nhiều ngôi sao vây quanh à? Nói cho em nghe,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128816/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.