Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đột nhiên xuất hiện biến hóa này làm người nhanh trí và phúc hắc như anh cũng không kịp phản ứng.

“Mấy người nói bậy! Tôi không thế! Tôi không thế!” Hạ Vân Cẩm gấp tới độ giậm chân, vô cùng hoảng loạn. Cô ta hoàn toàn quên mất mình đang là con tin, bất cứ lúc nào đầu cũng có thể nở hoa.

Cô ta hận tới nghiến răng, bí mật bao nhiêu năm qua lại bị hai đứa con trai của La Thiên Nhã khai ra hết. Cơn tức này sao cô ta có thể nuốt trôi? Ánh mắt cô ta oán hận, độc ác, cơn tức trào dâng như sóng biển không ngừng nghỉ.

Nhưng mà những thứ này đều biến mất3khi cô ta bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, khó đoán của Lạc Thần Hi. Cô ta có cảm giác mình sẽ bị ánh mắt của anh giết chết.

“Chồng, anh, anh phải tin em.” Giọng nói cầu xin, không còn chút sức lực.

“Tin tưởng cô?” Khóe miệng Lạc Thần Hi nhếch lên, lạnh tới khiếp người.

“Cha, cô ta đang muốn lấp liếm đấy. Cô ta là một người phụ nữ lòng dạ rắn rết xấu xa, cô ta không phải là mẹ con! Cô ta trộm con từ chỗ Thiên Nhã về! Dùng con để trói chặt trái tim cha! Đáng tiếc, trời cao có mắt đã để con tìm được anh em song sinh của mình là La Tiểu2Bảo, Thiên Nhã mới là mẹ ruột của con!” Lạc Lăng nhìn chằm chằm Hạ Vân Cẩm bằng ánh mắt căm hận, nghiến răng nghiến lợi để nói. Trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo và khí thế cường đại giống y hệt Lạc Thần Hi.

“Đúng thế! Người phụ nữ xấu xa! Cô bắt nạt Lăng Lăng, bắt nạt Thiên Nhã, lừa dối cha, tội cô đáng chết vạn lần.” La Tiểu Bảo cũng cùng chung mối thù.

Nếu nói Lạc Thần Hi như Tu La địa ngục thì hai đứa nhóc này sẽ là Tu La nhỏ, đem nhiệt độ ở đây giảm xuống không ít.

Tất cả mọi người đứng tại chỗ quan sát âm mưu này đã nhận được lượng2tin lớn, tin tức này đủ để làm lòng người kinh ngạc, nhất là nhóm thuộc hạ của Lạc Thần Hi. Bọn họ không ngờ rằng con trai của phu nhân chủ tịch không phải là con trai ruột? Vậy hai đứa trẻ này liệu có phải cốt nhục của Chủ tịch không? Nhưng từ ngũ quan tới khí chất của hai bảo bối đều cực kỳ giống Chủ tịch!

Sắc mặt Lạc Thần Hi đã thay đổi tới mức trông cực kỳ khó coi và dọa người. Anh nhìn chằm chằm Hạ Vân Cẩm, đừng nói tới những người khác, ngay cả anh cũng đang tiêu hóa bí mật kinh người của hai bảo bối nhỏ.

“Có điều, mọi người cứ yên tâm,9con và Lăng Lăng là con trai ruột của cha, không giả được.” La Tiểu Bảo bổ sung thêm một câu rất đúng lúc, mở khóa cho nghi ngờ bên trong trái tim bé nhỏ yếu ớt của bọn họ.

Nghe xong câu này, bọn thuộc hạ thở phào một hơi. May quá, nếu Chủ tịch mà biết suốt bao năm qua mình nuôi con người khác như con trai ruột, không biết sẽ có phản ứng gì.

Khóe miệng Lạc Thần Hi hơi nhếch. Mới nãy anh còn hoài nghi không biết Lạc Lăng có phải con mình không, có phải ngay cả con trai mình anh cũng nhìn không ra? Nhưng La Tiểu Bảo lại thông minh giỏi đoán lòng người, pha4trò cho anh.

Phát hiện ra mình bị bỏ quên, thủ lĩnh bọn bắt cóc ho khan: “Này! Mày có đáp ứng điều kiện của tao không?”

Lạc Thần Hi cười lạnh, khiến người ta rợn hết tóc gáy: “Mày mang người phụ nữ này đi đi. Tao không có quan hệ gì với cô ta nữa. Nếu cô ta không phải mẹ con tao thì tao không cần phải cứu cô ta.” Ánh mắt anh lạnh lùng, dứt khoát nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Hạ Vân Cẩm, giọng nói chẳng có chút tình cảm nào.

Cứ như nuốt phải vật cứng, cô ta muốn nói cái gì đó nhưng nói không lên lời. Người run lẩy bẩy, như ngã vào trong hầm băng, không thể tìm được lối ra.

Thủ lĩnh bọn bắt cóc nhận ra mình bắt sai người, vừa buồn bực vừa giận. Nói thì chậm nhưng thực tế mọi chuyện xảy ra rất nhanh, giết cô ta sẽ tốn một viên đạn nên hắn đẩy cô ta ra, tự mình chạy trốn.

Hạ Vân Cẩm bị đẩy ngã xuống đất, cả người đau nhức. Cô ta cắn răng nghiến lợi nhịn đau, trong tầm mắt xuất hiện đôi giày da quen thuộc. Cô ta quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt chẳng có chút tình cảm nào của Lạc Thần Hi, lạnh tới mức khiến trái tim người ta như bị khoan một lỗ.

Lạc Thần Hi cười lạnh, khiến người ta rợn hết tóc gáy: “Mày mang người phụ nữ này đi đi. Tao không có quan hệ gì với cô ta nữa. Nếu cô ta không phải mẹ con tao thì tao không cần phải cứu cô ta.” Ánh mắt anh lạnh lùng, dứt khoát nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của Hạ Vân Cẩm, giọng nói chẳng có chút tình cảm nào.

Cứ như nuốt phải vật cứng, cô ta muốn nói cái gì đó nhưng nói không lên lời. Người run lẩy bẩy, như ngã vào trong hầm băng, không thể tìm được lối ra.

Thủ lĩnh bọn bắt cóc nhận ra mình bắt sai người, vừa buồn bực vừa giận. Nói thì chậm nhưng thực tế mọi chuyện xảy ra rất nhanh, giết cô ta sẽ tốn một viên đạn nên hắn đẩy cô ta ra, tự mình chạy trốn.

Hạ Vân Cẩm bị đẩy ngã xuống đất, cả người đau nhức. Cô ta cắn răng nghiến lợi nhịn đau, trong tầm mắt xuất hiện đôi giày da quen thuộc. Cô ta quỳ rạp trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt chẳng có chút tình cảm nào của Lạc Thần Hi, lạnh tới mức khiến trái tim người ta như bị khoan một lỗ.

Chân anh nhấc lên, giẫm nát bàn tay Hạ Vân Cẩm đang định đưa ra giữ lấy chân anh.

“A!” Cô ta hét thảm, đau đớn ở mu bàn tay không thể bằng thống hận trong lòng. Cô ta hận giờ phút này không thể giết chết La Thiên Nhã và hai đứa con trai bảo bối kia! Để cho bọn họ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của cô ta và Lạc Thần Hi!

“Chồng...” Ánh mắt cô ta mang theo tia cầu xin, nước mắt đáng thương đau khổ chảy ra. Cô ta không tin, không tin Lạc Thần Hi không có chút tình cảm nào với mình! Dù thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng là vợ anh, mãi mãi là như thế!

“Đừng gọi tôi là chồng. Kể từ hôm nay trở đi, cô là cô, tôi là tôi, tôi với cô, cắt đứt quan hệ.”

“Đúng thế, cắt đứt quan hệ!” Lạc Lăng nói.

“Đúng thế, cút khỏi thế giới của bọn tôi đi!” La Tiểu Bảo gào lên.

Lúc này, phía trước vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Lạc Thần Hi cong môi, ôm lấy hai đứa con trai: “Hai bảo bối, chúng ta về nhà thôi, mami con đang chờ chúng ta.”

“Cha, con rất nhớ mami, cũng rất nhớ cha!”

“Cha, kẻ xấu được bắt hết chưa ạ?” Từ trước tới nay Lạc Lăng luôn là người có thù tất báo.

“Ừm, đều bị bắt rồi.”

“Cô ta thì sao?” Ngón tay nhỏ bé của Lạc Lăng chỉ vào Hạ Vân Cẩm đang nằm trên mặt đất.

“Cô ta? Chú cảnh sát sẽ đưa cô ta đi.”

Hạ Vân Cẩm chấn động: “Không muốn! Cầu xin anh, em không muốn!” Cô ta không thể ngồi tù, cô ta không muốn ngồi tù!

Nhưng Lạc Thần Hi đâu để ý tới cô ta. Anh bế hai đứa con trai, dứt khoát rời đi, để lại cho cô ta một bóng lưng thờ ơ mà tuyệt tình.

Cô ta run rẩy, nhìn Lạc Thần Hi vừa cười vừa bế hai đứa con trai, một khung cảnh ấm áp. Trong khi cô ta thì như ngã vào hầm băng sâu vạn trượng, ngay cả một tia hi vọng cũng không thấy.

Ánh mắt cô ta lóe lên tia hiểm độc và ranh mãnh, tay nắm chặt thành quyền, cắn răng nghiến lợi nhắm mắt lại, đâm vào cây đại thụ gần đó.

Phía sau truyền tới tiếng rên rỉ thê thảm của Hạ Vân Cẩm. La Tiểu Bảo nhìn sang thấy Hạ Vân Cẩm đâm vào cây, che miệng nói: “Ai da, người phụ nữ kia điên rồi.”

Lạc Lăng hừ lạnh, ánh mắt lãnh đạm, không thèm để ý.

Lạc Thần Hi nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng châm biếm. Đối với người phụ nữ ở sau lưng, anh chẳng còn chút thương hại nào nữa. Bình thường anh rất ghét người khác lừa dối và phản bội mình, người phụ nữ đáng chết này lại lừa dối anh suốt bao nhiêu năm, còn lợi dụng con trai ruột của anh để lừa dối anh! Trước đây anh luôn nghĩ rằng cô ta là mẹ ruột con trai mình nên còn nương tay, nhưng giờ thì không, nên nhận cái gì thì nhận cái đó.

Giải quyết xong, bây giờ chỉ còn người tiếp theo, anh nên xử lý nốt thôi.

“Lăng Lăng, sao anh lại cảm thấy cha cười rất gian xảo?” Ngồi ở băng ghế sau, La Tiểu Bảo lén nói nhỏ vào tai Lạc Lăng.

Lạc Lăng nhìn cha ngồi phía trước, xoa cằm ra vẻ suy tư: “Xem ra sắp có người gặp nạn.”

Mắt La Tiểu Bảo trừng lớn: “Ai? Lẽ nào kẻ xấu chưa được bắt hết?”

Lạc Thần Hi nghe thấy hai người thì thầm với nhau, cong môi, chen miệng nói: “Kẻ xấu đã được xử lý nhưng có vài người không thành thật, có phải nên dạy bảo đàng hoàng không?” Giọng nói nham hiểm nhưng trên mặt lại bày ra dáng vẻ như kẻ lưu manh.

La Tiểu Bảo hiểu ra: “À, vậy được rồi. Nhưng cha ơi, cha phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ, mami không chịu nổi cái gì gọi là chăm sóc bảo đâu.”

Lạc Lăng lại chẳng lo lắng gì: “Yên tâm đi, cha không dám ra tay tàn nhẫn đâu.”

“Cha không thể ra tay tàn nhẫn thì có thể bá vương ngạnh thượng cung* đấy.”

(*) Cưỡng gian.

Thấy La Tiểu Bảo nghiêm túc dặn dò, Lạc Lăng lau mồ hôi lạnh: “Cha và mami là lưỡng tình tương duyệt, hấp dẫn lẫn nhau.”

“Nhưng cha và Lăng Lăng đều thích bá vương ngạnh thượng cung với mami.”

Cái này, đổi lại thành Lạc Thần Hi lau mồ hôi lạnh.

“Ai nói thế! Em không hề!”

“Em còn nói không phải. Lần trước ai là người thả thuốc kích thích vào rượu của mami, làm mami bị cha bá vương ngạnh thượng cung?” La Tiểu Bảo không phục, hoàn toàn quên mất Lạc Thần Hi còn đang ngồi phía trước.

Có điều, khi đương sự nghe được bí mật này lại nở nụ cười tà khí, ý vị sâu xa.

Hóa ra là do hai đứa con trai của anh giở trò quỷ, thế nên anh mới được hưởng phúc lợi to lớn đó. Có thể nói là nên cảm ơn hai đứa nhóc rất nhiều, nhưng có phải hai đứa này quá xấu xa không? Nhỏ thế này là mà đã biết loại thuốc kia? Chưa trưởng thành mà đã học được dáng vẻ ba lăng nhăng của Lạc Thần Dương? Xem ra anh nên nghiêm khắc với con hơn.

“Về sau cách xa chú của các con ra.” Suy nghĩ một lát thấy là rất cần phải làm thế, Lạc Thần Hi nghiêm túc nói ra những lời này.

Hai đứa nhóc đang tranh luận không ngừng nghỉ chưa phản ứng kịp. Cả hai đồng thời lau mồ hôi lạnh. Cha nói vậy là sao? Đúng là buồn vui thất thường, thâm sâu khó lường mà, cầu giải thích.

Lạc Thần Dương đáng thương nằm không cũng trúng đạn, giơ cờ kêu oan.

Cả ngày nay Thiên Nhã ở nhà chờ tin, mỗi giây đều dài như cả năm. Đã gần khuya rồi sao chưa có tin tức gì? Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.