*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không muốn.” Thiên Nhã nói chắc nịch.
Lạc Thần Hi cắn vào gáy cô một cái coi như phạt: “Không được, về sau em đi đâu cũng phải đưa anh theo.”
“Anh là cái đuôi à? Sao đi đâu cũng phải đưa anh đi theo?” Lá gan Thiên Nhã càng ngày càng lớn, còn dám dùng từ cái đuôi để hình dung Lạc Thần Hi. Cô thật sự đã quên vết sẹo đau đớn đó rồi.
“Con cũng muốn chơi.” Lạc Lăng vừa mới được nhận mẹ, mẹ làm cái gì cậu cũng muốn đi theo.
“Chơi hôn nhẹ không phải là chuyện ba người có thể chơi.”
“Hả? Vì sao ba người không thể chơi hôn nhẹ?”
Tiếng hai đứa trẻ ngây thơ chất phác truyền vào tai khiến mặt chú3Lý xanh xao, còn Thiên Nhã xấu hổ tới mức muốn tìm chỗ nào đó để chui xuống.
“Được, anh thắng. Theo đuôi thì cứ theo đuôi đi, thả tôi xuống.” Thiên Nhã xin tha.
“Không muốn! Cứu mami với!” Thiên Nhã cứ thế bị anh ôm ngang tới tận phòng khách. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô nhìn hai bảo bối nhỏ mà hô cứu mạng.
“Ông chủ, cậu đang...” Chú Lý đi lên, hơi khó hiểu. Người già như ông không hiểu được sở thích của người trẻ tuổi.
“Chú Lý, mấy chuyện còn lại trong phòng bếp phiền chú xử lý nốt.”
La Tiểu Bảo và Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128784/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.