Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh mở mắt, con ngươi sâu thẳm đó mang theo cảm xúc mà Thiên Nhã nhìn không hiểu: “Em chắc chắn như thế?” Người bên ngoài luôn nói anh là người lạnh lùng vô tình, bụng dạ đen tối. Không sai, anh đúng là như thế, chính anh cũng thấy mình như vậy. Sau khi cha mẹ anh qua đời, trên đời này không còn tình cảm gì đáng để ý nữa.

Nhưng Lạc Lăng được sinh ra, Thiên Nhã xuất hiện, một nhà bốn người bọn họ được đoàn tụ làm cho anh dần cảm thấy máu trong người mình ấm áp, trái tim băng giá đang dần tan chảy.

Đối với anh, Thiên Nhã là người đặc biệt nhất.

Giờ đây, cô tin tưởng anh vô điều kiện,3tin rằng người máu lạnh như anh chắc chắn không phải hung thủ giết người.

“Sao anh lại bắt nạt em được?” Lạc Thần Hi cười xấu xa.

Lần này tới lượt Thiên Nhã mếu máo: “Anh cứ bắt nạt em!” Anh luôn bắt nạt cô, chuyện này có thể đào thành hố luôn. Nhưng giờ thì khác, anh cưng chiều cô, làm cho cô thấy được yêu thương mà lo sợ.

Thiên Nhã nghĩ, khóe miệng bất giác cong lên, nụ cười tươi tắn động lòng người. Con ngươi Lạc Thần Hi trầm xuống. Anh đưa tay ôm lấy mặt cô.

Cảm nhận được tay anh bao lấy mình. Giây tiếp theo, cả người cô chúi về phía trước, bờ môi mỏng lạnh chặn lại những gì cô2muốn nói.

Anh dịu dàng hôn, cô trúc trắc đáp lại. Giờ mới phát hiện ra, trước đây phần lớn đều do anh cưỡng hôn nên kỹ thuật của cô không tiến bộ chút nào!

“A.” Nụ hôn trúc trắc của Thiên Nhã đã cắn vào môi người kia, anh kêu lên.

“Xin lỗi, em…” Thiên Nhã đẩy anh ra, xấu hổ muốn chết!

Lạc Thần Hi cười dù chưa được thỏa mãn: “Không sao, chúng ta luyện dần.” Anh vươn tay định tiếp tục ôm mặt cô.

Thiên Nhã cười chịu thua: “Chủ tịch đại nhân, đây là phòng làm việc, chút nữa anh phải họp đấy.” Cô nhẹ giọng nhắc nhở. Đây là cuộc họp do cá nhân anh muốn mở. Giờ bên ngoài đang rất loạn, thế mà2anh còn tâm trạng để… Thật sự phục anh, sao anh có thể nói chuyện bình thản như thế chứ? Chuyện cần phải sốt ruột thì không lo, anh không biết phân nặng nhẹ?

“Tối chúng ta sẽ từ từ luyện, kỹ thuật hôn của em thật sự cần nâng cao.” Lạc Thần Hi tủi thân sờ bờ môi mỏng gợi cảm của mình bị cắn đau, nói mà ánh mắt mập mờ.

“Anh không phải người như thế.” Thiên Nhã tiếp tục nhẹ nhàng giúp anh lau tóc. Thì ra, chất tóc của hai bảo bối nhỏ được di truyền từ anh, xoăn xoăn trông hơi Tây, mềm mại tới mức làm phụ nữ như cô còn ghen tị.

“Thế anh là người thế nào? Nói cho anh9nghe thử đi.” Lạc Thần Hi khoanh tay trước ngực, hứng thú hỏi. Anh hơi ngửa đầu lên nhìn Thiên Nhã, khuôn mặt tuấn tú như thần khiến người khác say mê.

Thấy anh cố ý trêu mình, Thiên Nhã ấn nhẹ vào đầu anh: “Anh là người xấu.”

Lạc Thần Hi mếu máo: “Sao anh lại là người xấu?”

“Anh chỉ biết bắt nạt em.” Thiên Nhã tủi thân.

“Xin lỗi, em…” Thiên Nhã đẩy anh ra, xấu hổ muốn chết!

Lạc Thần Hi cười dù chưa được thỏa mãn: “Không sao, chúng ta luyện dần.” Anh vươn tay định tiếp tục ôm mặt cô.

Thiên Nhã cười chịu thua: “Chủ tịch đại nhân, đây là phòng làm việc, chút nữa anh phải họp đấy.” Cô nhẹ giọng nhắc nhở. Đây là4cuộc họp do cá nhân anh muốn mở. Giờ bên ngoài đang rất loạn, thế mà anh còn tâm trạng để… Thật sự phục anh, sao anh có thể nói chuyện bình thản như thế chứ? Chuyện cần phải sốt ruột thì không lo, anh không biết phân nặng nhẹ?

“Tối chúng ta sẽ từ từ luyện, kỹ thuật hôn của em thật sự cần nâng cao.” Lạc Thần Hi tủi thân sờ bờ môi mỏng gợi cảm của mình bị cắn đau, nói mà ánh mắt mập mờ.

Mặt Thiên Nhã nóng lên. Cô đánh anh: “Nhanh đi chuẩn bị đi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”

Lạc Thần Hi thấy cô ngượng, cười sang sảng mấy tiếng, tâm tình u ám khá hơn nhiều.

“Tuân mệnh phu nhân.” Lạc Thần Hi gắng sức nịnh nọt.

Thiên Nhã bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh, trong lòng ngọt ngào chỉ vì một tiếng gọi “phu nhân“.

“Còn định ba hoa!” Cô thấp giọng mắng, giọng nói mang vẻ ngượng ngùng.

Lo lắng kéo tới: “Anh chắc chắn mình có thể giải quyết không?”

Lạc Thần Hi véo nhẹ khuôn mặt tròn của cô: “Cô bé ngốc, đừng lo lắng. Có chuyện gì mà Lạc Thần Hi anh không giải quyết được?”

Ánh mắt anh xẹt qua tia lo lắng, anh vỗ về cô, nói: “Thiên Nhã, dù xảy ra bất cứ chuyện gì em cũng ở bên cạnh anh chứ?”

Thiên Nhã gật đầu.

Lạc Thần Hi hài lòng gật đầu: “Ngoan.” Anh sợ cô biết sẽ khó xử, để cô kiên định với lập trường của mình trước là biện pháp tốt nhất. Tuy thế là không phải với cô.

Trong phòng họp.

Cổ đông của công ty có mặt đầy đủ. Đại hội phê bình này là cơ hội để cho bọn đánh kẻ sa cơ.

Sao Lạc Thần Hi lại là kẻ sa cơ bị đánh? Anh ngồi trên ghế chủ tịch, nhàn nhã như bậc vương giả, nhìn cả thiên hạ bằng nửa con mặt. Anh lạnh lùng nhìn đám người đạo mạo dưới lốt trang nghiêm đang đứng trước mặt mình bỏ đá xuống giếng.

“Chủ tịch Lạc, có phải chuyện náo loạn hơi lớn không? Danh tiếng doanh nghiệp bị hao tổn nghiêm trọng, hình tượng xuống dốc không phanh, đã thế cậu còn là kẻ tình nghi giết người. Haiz, mấy ông già như chú không mong gì cả, chỉ mong có thể kê cao gối ngủ, bình yên có cơm ăn thôi. Đầu tư phải có chừng mực, không được mơ tưởng xa vời, lên núi nhiều có ngày gặp hổ, giờ vấp ngã rồi đấy.” Chú Hoa này là thành viên cốt cán lớp cuối cùng của ông cụ Lạc. Sau khi ông cụ Lạc lui xuống, ông ta cũng lui xuống theo, yên ổn làm một cổ đông. Ông ta già rồi, tư tưởng cổ hủ nên luôn không tán đồng với phương thức kinh doanh của Lạc Thần Hi, tác phong làm việc lớn mật, đầu tư còn lớn mật hơn. Có điều, từ khi Lạc Thần Hi tiếp quản Tập đoàn Lạc Thần cho tới nay, nghiệp vụ của tập đoàn cứ lên như diều gặp gió, nhanh chóng lớn mạnh hơn trước kia nhiều. Thân là một cổ đông, tiền hoa hồng hàng năm được chia nhiều hơn, khả quan hơn nên ông ta không nói gì.

Nhưng giờ tường đổ người đẩy, ông ta không công khai lên án thì còn đợi tới lúc nào nữa?

“Chú Hoa nói đúng đấy. Chủ tịch, mấy ông già lọm khọm như chúng tôi không chịu nổi sóng to gió lớn đâu. Tập đoàn Lạc Thần là tâm huyết cả đời của ông nội cậu, cũng là tâm huyết của chúng tôi. Gần một năm nay tập đoàn luôn xảy ra sóng gió, sự việc trước chưa qua bao lâu đã có việc hiện tại khiến người ta càng thêm lo lắng. Chúng ta là một tập đoàn đã lên sàn chứng khoán, cổ phiếu lại nói giảm là giảm. Một ngày nào đó, danh dự bị hao tổn hết thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi đâu.”

“Gần đây có người hình dung thị trường chứng khoán của Tập đoàn Lạc Thần và người của Tập đoàn Lạc Thần cứ như ngồi trên cáp treo lên mây rồi lại xuống, thay đổi nhanh chóng. Mấy người trẻ tuổi các cậu có thể thích thú với nó vì các cậu có vốn liếng, nhưng mấy ông già lọm khọm như chúng tôi thì khác. Đừng nói tới việc ngồi cáp treo lên mây, ngay cả việc ngồi ô tô thôi, xương khớp chúng tôi cũng vỡ thành mảnh nhỏ. Chủ tịch Lạc, cậu thông cảm, tôi tuổi cao không chịu nổi đả kích, đừng nháo nữa.”

Mấy thành viên nòng cốt già nhất lên tiếng trước, những người khác như được cổ vũ, người sau còn nói hăng say hơn người trước.

Lạc Thần Hi lạnh lùng nhìn bọn họ đang nói từng câu rõ ràng hợp lí. Từng chữ đều là trách mắng, ném đá giấu tay. Nói trắng ra là: “Chủ tịch Lạc, cậu không được thì mau lui xuống đi! Đừng làm khổ trái tim nhỏ bé của chúng tôi nữa, từng làm khổ nhân dân tệ của chúng tôi.”

Được, được, một đám sói mắt trắng cuối cùng đã lộ đuôi sói? Bình thường ai là người cung kính lễ độ với anh, tới rắm cũng không dám thả?

Có điều bọn họ đã biểu diễn bản sắc lưu manh của giai cấp thượng lưu rất nhuần nhuyễn. Trở mặt không nhận người. Nhưng bọn họ nghĩ, Lạc Thần Hi anh dễ dàng rơi đài như thế?

“Bốp bốp bốp…” Lạc Thần Hi đưa tay lên dùng sức vỗ mấy cái, tựa như vừa xem xong một màn kịch hay. Khóe miệng không kiềm chế được mà nở nụ cười.

Mọi người ngừng nói, sôi nổi quay sang nhìn Lạc Thần Hi đang ngồi ở vị trí đầu. Có thể nói, bọn họ nhìn thấy anh lớn lên. Sau khi cha mẹ anh qua đời, anh làm người khác khiếp sợ khi để ông cụ Lạc chống lưng cho mình, đoạt được vị trí người kế nhiệm Tập đoàn Lạc Thần. Lúc nhậm chức, anh lại vội vàng làm nên sự nghiệp, khai thác không ít nghiệp vụ mới. Anh dẫn Tập đoàn Lạc Thần đi theo con đường quốc tế hóa, đi lên vị trí doanh nghiệp đứng đầu trong nước.

Mấy năm nay, gặp phải bất cứ chuyện gì anh cũng bình tĩnh. Sóng gió không làm anh thay đổi sắc mặt, như thể mọi thứ đều được anh nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng người không vì ta, trời tru đất diệt, ai lại không suy nghĩ tới lợi ích của mình chứ? Ai lại không có quyết định của chính mình?

“Nếu các vị cổ đông bất mãn khi tôi làm Chủ tịch thì mọi người cho ý kiến đi, ai có thể tiếp nhận chức vụ này?” Khóe miệng anh hơi nhếch lên, cười châm biếm. Ánh mắt lạnh tới mức làm mọi người ở đây không rét mà run.

Phòng họp lặng ngắt như tờ. Giờ kẻ nào mở miệng trước thì kẻ đó phải chết. Lạc Thần Hi không phải người dễ chọc vào. Hôm nay anh có bất lực như nào thì ngày mai sẽ lại bật dậy như một vương giả, trêu đùa người khác trong lòng bàn tay. Mọi người tin rằng anh chắc chắn có thể làm được điều này.

Giống như lần trước vậy. Rõ ràng mới lúc trước tính mạng anh còn đang bị đe dọa, nửa sống nửa chết nhưng sau đó lại hồi sinh. Đấy rõ ràng là mưu kế.

Lẽ nào lần này anh cũng bật dậy sau khi bị đưa vào chỗ chết?

“Chủ tịch Lạc, lẽ nào anh đã có cách xử lý vấn đề khó khăn này?” Hai mắt của người nào đó đã phát sáng.

Lạc Thần Hi cười lạnh: “Mấy người có chủ kiến như thế thì vấn đề khó khăn này mấy người giải quyết đi.” Anh đứng lên, ưu nhã phất tay áo, xoay người rời đi.

Phòng họp chấn động. Cửa đóng lại, Lạc Thần Hi cười nhạo, Một đám rùa đen mấy người lại học đòi theo người ta bỏ đá xuống giếng? Thế đầu tiên mấy người phải luyện tập và can đảm lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.