*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn nữa, cô còn nhìn mình với ánh mắt thương cảm. Hừ! Cô ta không cần sự thương cảm của tiện nhân này!
Thấy đầu cô ta cuốn vải xô, Thiên Nhã mở miệng hỏi: “Đầu cô làm sao thế?”
Hạ Vân Cẩm cười lạnh. Cô ta vì muốn thoát ra khỏi cảnh ngục tù khốn khổ mà đã dùng khổ nhục kế. Nếu cô ta không vào bệnh viện thì giờ đã thành phạm nhân rồi.
Cô ta không thể ngờ3rằng Lạc Thần Hi có thể tuyệt tình với mình như thế. Dù thế nào đi chăng nữa, cô ta cũng là vợ anh bảy năm, bảy năm đấy! Mà tình cảm cô ta dành cho anh, tình yêu của cô ta đâu chỉ có bảy năm?
Quãng thời gian quý giá nhất, tươi đẹp nhất của người phụ nữ, cô ta đã cho anh, nhưng anh không hề cảm kích. Sao anh có thể nhẫn tâm như thế?
“Vết thương nhỏ này thì tính là gì?” Cô ta mở miệng, giọng nói tang thương.
“Sao cô lại gọi tôi tới đây?” Thiên Nhã hỏi. Cô và Hạ Vân Cẩm không có nhu cầu nhìn mặt nhau. Thấy Hạ Vân Cẩm, cô lại nhớ tới việc con trai mình bị cô ta2dốc sức ngược đãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128775/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.