*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu cụ còn muốn tiếp tục hại mami Thiên Nhã thì đừng trách bọn họ đại nghịch bất đạo.
Cụ Lạc chậm rãi đứng lên khỏi ghế thái sư, chống gậy đi tới trước mặt hai bảo bối nhỏ. Từng bước rất có lực.
Cụ quan sát hai bảo bối nhỏ một lượt, đôi mắt hẹp dài híp lại, biểu cảm trên mặt không nhìn ra được vui buồn giận hờn.
Lạc Thần Hi, Thiên Nhã, Lạc Thần Dương và mấy người đứng đó đều đang chờ đợi phản ứng của cụ Lạc. Phòng khách trống vắng yên tĩnh bị bao trùm bởi bầu không khí áp3bách mà lạnh lẽo.
Hai bảo bối nhỏ ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn nhìn cụ. Muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
Một lát sau, tầm mắt cụ Lạc rời khỏi hai bảo bối nhỏ, cụ chống gậy đi về phía nhà bếp. Cụ đi ngang qua Thiên Nhã nhưng lại không nhìn cô lấy một cái.
“Được, rất tốt.” Giọng nói của cụ chẳng hề háo hức.
Thiên Nhã đi tới bên cạnh hai bảo bối nhỏ theo bản năng. Ban nãy cô thật sự rất sợ cụ Lạc sẽ nổi giận, khiến hai bảo bối nhỏ bị tổn thương.
Lạc Thần Hi cười: “Ông với cháu cần gì phải nói lời có gai như thế.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128761/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.