Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bình tĩnh nào. Cô chỉ coi Kha Tử Thích là anh trai thôi. Sự tín nhiệm của cô dành cho Kha Tử Thích là bình thường, vì anh ta đã chăm sóc cô và La Tiểu Bảo một thời gian dài. Bình tĩnh nào!

Ép cơn tức giận và ghen tuông trong lòng xuống, Lạc Thần Hi càng thêm giận Kha Tử Thích. Nếu muốn đóng vai là một người hiền lành thì sao không tiếp tục đảm nhiệm? Tại sao phải khiến Thiên Nhã tổn thương và thất vọng?

“Từ giờ trở đi, em không nên hỏi, không nên nghe ngóng chuyện này. Được không? Thiên Nhã, để anh xử lý.”

Đôi lông mày thanh tú của Thiên Nhã nhíu chặt: “Nhưng em lo cho Tử Thích, càng lo cho anh hơn.” Cô thật sự rất lo lắng. Khoảng thời gian này, anh và Kha Tử3Thích thay phiên nhau trở thành kẻ tình nghi, bầu không khí giữa Tập đoàn Lạc Thần và Tập đoàn Kha thị căng thẳng. Ngay cả người chậm chạp như cô cũng cảm giác được nguy hiểm của cơn sóng gió này.

“Xem ra chuyện này không ảnh hưởng lớn tới anh, còn nói đùa được.”

“Nếu Chủ tịch Lạc cảm thấy chút võ mèo cào này có thể ảnh hưởng tới tôi thì anh quá xem thường người hợp tác với anh rồi.” Kha Tử Thích chế nhạo ngược lại.

Lạc Thần Hi cười lạnh, chuyển đề tài: “Bạn hợp tác? Tướng mạo và trí thông minh của chúng ta không giống nhau thì sao xứng được với cái danh bạn hợp tác.”

“Chủ tịch Lạc tới tìm tôi không chỉ để nói mấy lời nhảm nhí này chứ?”

Lạc Thần Hi nhìn anh ta, con2ngươi sâu thẳm: “Không phải anh biết rất rõ lý do tôi tới tìm anh à?”

Lẽ nào anh và Tử Thích không thể chung sống hòa bình như trước?

Lạc Thần Hi ôm cô vào lòng, xoa đầu cô, chạm vào mái tóc thơm ngát: “Bản thân trong sạch hay không, mỗi người đều tự biết. Anh không làm chuyện này, sẽ không có ai có thể áp được nó lên người anh. Anh ta cũng thế. Nếu anh ta không làm, đương nhiên sẽ không sao.” Nhưng anh ta đã làm, vì vậy sẽ phải trả giá đắt.

Thiên Nhã nhíu mày, dựa vào khuôn ngực ấm áp của Lạc Thần Hi.

“Đồng ý với anh nhé? Anh hi vọng em không tiếp tục hỏi chuyện này, bởi vì anh không muốn em không vui hay đau khổ.”

Thiên Nhã do dự một lát rồi gật2đầu: “Được, em đồng ý với anh.”

Trên sân thượng tòa nhà nào đó.

Lạc Thần Hi và Kha Tử Thích cùng nhìn khung cảnh thành phố ở phía trước. Ban ngày hay ban đêm ở thành phố A cũng giống nhau, ồn ào, náo nhiệt, phồn hoa. Có điều giờ ánh mặt trời đang chiếu sáng mọi nơi, chiếu lên từng người nên làm họ có khí thế tiến về phía trước hơn.

Lạc Thần Hi đút tay túi quần, cười nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.

“Chắc hẳn hôm nay Chủ tịch Kha rất bận rộn nhỉ? Nhìn dáng vẻ của anh là biết phía sau được thêm mấy người bảo vệ miễn phí nữa. Thoải mái không?” Lạc Thần Hi cười nói với giọng khiêu khích.

Kha Tử Thích nghiêng đầu, cười khẽ: “Chủ tịch Lạc, chúng ta thế này có giống cá mè9một lứa không?”

“Nếu Chủ tịch Lạc cảm thấy chút võ mèo cào này có thể ảnh hưởng tới tôi thì anh quá xem thường người hợp tác với anh rồi.” Kha Tử Thích chế nhạo ngược lại.

Lạc Thần Hi cười lạnh, chuyển đề tài: “Bạn hợp tác? Tướng mạo và trí thông minh của chúng ta không giống nhau thì sao xứng được với cái danh bạn hợp tác.”

“Chủ tịch Lạc tới tìm tôi không chỉ để nói mấy lời nhảm nhí này chứ?”

Lạc Thần Hi nhìn anh ta, con ngươi sâu thẳm: “Không phải anh biết rất rõ lý do tôi tới tìm anh à?”

Kha Tử Thích im lặng một lúc, cười nhạt: “Nếu Chủ tịch Lạc thấy trong tay mình có chứng cứ có thể gây bất lợi cho tôi thì cứ lấy ra, không cần vòng vo, nói không có chủ4đích giống như đám phóng viên kia.”

“Chủ tịch Kha thông minh thật. Không hổ danh là người có yếu tố trở thành cộng sự tốt nhất của tôi. Thật ra, từ trước tới nay con người tôi không thích dài dòng, càng không thích cái kiểu giả vờ nhân từ phúc hậu. Nhưng tôi nghĩ không ra làm thế này thì có chỗ gì có lợi cho anh?”

Kha Tử Thích nhìn chằm chằm Lạc Thần Hi, do dự và xoắn xuýt lướt qua nhanh như chớp ở đáy mắt.

“Còn tùy, không phải ai cũng may mắn như thế.”

“Chuyện này có nội tình?” Lạc Thần Hi híp mắt quan sát, tựa như đang nhìn thấu tâm tư của anh ta.

Kha Tử Thích né tránh ánh mắt anh, nhìn những tòa nhà dưới ánh mặt trời: “Chủ tịch Lạc cần gì phải nói thế khi đã không thích dài dòng, không thích giả vờ nhân từ phúc hậu? Làm kẻ thù thì làm kẻ thù thôi.”

Lạc Thần Hi lạnh lùng dõi theo anh ta, khóe môi lộ ra nụ cười tàn nhẫn khát máu: “Được, nếu Chủ tịch Kha đã dứt khoát như thế thì tôi hiểu rồi. Chúng ta cùng nhau đợi xem.” Đây là sự quan tâm giúp đỡ hết mức có thể của anh cho Thiên Nhã. Không phải anh đuổi cùng giết tận Kha Tử Thích mà là anh ta hạ quyết tâm muốn đối nghịch với anh.

“Được, mỏi mắt mong chờ.”

Trước khi xoay người rời đi, Lạc Thần Hi còn tặng cho Kha Tử Thích ánh mắt thâm sâu khó dò.

“Thư ký Hạ, lập tức giao những chứng cứ đó cho cảnh sát.” Lạc Thần Hi đứng trong thang máy, tay nắm chặt thành quyền, tắt máy.

Anh không phải người dễ bị bắt nạt. Kha Tử Thích đã muốn đối nghịch với anh thì anh sẽ theo đến cùng!

Cửa thang máy mở, Lạc Thần Hi đi từ bên trong ra.

Đột nhiên phía sau có luồng gió mát, trực giác thấy nguy hiểm khiến anh xoay người lại.

“Chồng! Cẩn thận!”

“Pằng!” Tiếng súng phá vỡ toàn bộ sự yên tĩnh ở sảnh lớn tòa nhà Hưng Tuấn, tất cả mọi người ở hiện trường nhốn nháo hét chói tai, tháo chạy.

Người vừa dùng lực mạnh đẩy anh ra hét thảm.

“Pằng, pằng...” Hai tiếng súng sau đều nhắm về hướng Lạc Thần Hi. Anh kéo Hạ Vân Cẩm vừa cản cho mình một phát súng ra sau cột.

“Chết tiệt!” Lạc Thần Hi nhỏ giọng mắng. Anh liếc nhìn xe mình đang ở phía ngoài đại sảnh. Lúc gặp Kha Tử Thích, vì để tách ra khỏi sự theo dõi của cảnh sát, anh đã để cho vệ sĩ che giấu giúp. Bây giờ vệ sĩ của anh còn đang đưa đám cảnh sát đó đi lòng vòng.

“Pằng pằng...” Thêm hai tiếng súng nữa, âm thanh càng lúc càng gần.

“Chồng, chồng.” Hạ Vân Cẩm trúng một phát súng trước ngực. Sắc mặt cô ta trắng bệch, đau khổ kêu rêu. Hai tay nhuốm máu nắm chặt tay Lạc Thần Hi.

“Cô ở yên đây không được nhúc nhích, tôi dẫn hắn rời đi.” Lạc Thần Hi nói xong, lập tức lộn vòng vài cái sang trốn cột ở phía sau cột khác.

“Rầm rầm rầm...”

Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ dừng trước cửa tòa nhà. Rất nhiều người áo đen bước xuống từ trong xe, họ là vệ sĩ của Lạc Thần Hi.

Nhiều vệ sĩ như thế à? Khẩu súng trong tay tên sát nhân kia chưa thỏa mãn, nhưng hắn đành chạy trốn bằng cửa sau tòa nhà.

“Chủ tịch, ngài không sao chứ?”

“Đuổi theo cho tôi, nhất định phải bắt được hắn cho tôi!”

“Rõ! Chủ tịch.”

“Chồng, liệu em có chết không?” Nằm trong xe cấp cứu, hơi thở của Hạ Vân Cẩm mong manh. Mặt đã cắt không còn giọt máu, trông cô ta gầy yếu hơn hẳn lúc trước.

“Cố chịu đi.” Lạc Thần Hi không gạt bàn tay đang bám chặt lấy tay mình ra, anh cảm nhận được độ ấm của máu trên tay cô ta. Nhưng nhớ tới những việc huy hoàng trước kia cô ta làm, Lạc Thần Hi không thể không nghi ngờ: “Sao cô lại ở đây?”

Câu chất vấn tàn nhẫn này đã làm ánh mắt Hạ Vân Cẩm chất chứa đau thương: “Em nhớ anh. Em chỉ muốn đi nhìn anh một chút thôi. Thật đấy. Em vất vả lắm mới thấy được anh thì gặp được người kỳ quái muốn nổ súng với anh, em...”

Cô ta chật vật nói xong thì ngất.

“Bác sĩ!”

Phòng phẫu thuật ở bệnh viện.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng. Viên đạn bắn ngay sát tim nên cơ hội phẫu thuật thành công là năm mươi trên năm mươi.

“Sao rồi? Cô ấy không sao chứ?” Thiên Nhã nghe tin chạy tới thì thấy Lạc Thần Hi ngồi một mình ngoài phòng phẫu thuật. Biểu cảm anh hờ hững, nhìn không rõ vui hay buồn.

“Không sao. Đừng lo lắng. Không phải anh đã nói rồi sao, em cứ về nhà chăm sóc hai bảo bối nhỏ. Tối nay anh sẽ về.”

“Em lo lắng. Anh sao rồi? Anh không bị thương chứ?” Thiên Nhã quan sát Lạc Thần Hi từ trên xuống dưới. Sau khi xác nhận anh không bị thương cô mới yên tâm. Cả người trong phòng phẫu thuật nữa, cô ta không nên gặp chuyện xấu.

Lạc Thần Hi ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Đương nhiên anh không sao cả. Nhìn dáng vẻ lo lắng của em kìa.”

“Anh làm em sợ muốn chết.” Thiên Nhã gắt gao ôm lấy anh, như là sợ mình sắp mất anh vậy.

Lạc Thần Hi cười an ủi: “Thì ra em khẩn trương như thế.”

Thiên Nhã thấp giọng mắng: “Anh bị ngốc hả? Anh là cha của hai bảo bối nhỏ, em không khẩn trương vì anh thì còn khẩn trương vì ai.”

“Trừ cái đó ra?”

“À, anh là người đàn ông của em.” Thiên Nhã ngượng ngùng nói ra câu đó.

“Ừm, thế còn tạm được.” Một ngày nào đó, anh phải để cô tự nguyện gọi anh là chồng.

Cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt. Phẫu thuật thành công, Hạ Vân Cẩm rơi vào trạng thái hôn mê. Lạc Thần Hi để cho cảnh sát ghi âm khẩu cung rồi về nhà cùng Thiên Nhã.

Trong phòng sách.

“Giúp tôi tra rõ chuyện này, tôi nghi ngờ chuyện này do Kha Tử Thích gây nên.” Lạc Thần Hi đứng trước cửa sổ sát đất, gọi điện cho thám tử tư làm việc cho anh.

Anh nói tỉ mỉ lại chuyện ngày hôm nay, khi đầu bên kia đồng ý thì tắt máy luôn.

Ở bên ngoài phòng sách, Thiên Nhã che miệng. Cô muốn mang bữa ăn khuya lên cho Lạc Thần Hi thì vô tình nghe được nội dung vừa rồi.

Cô không tin nổi. Không đâu, không phải Tử Thích. Sao có thể là anh ấy được?

Đêm đó, Thiên Nhã mất ngủ.

Ngày hôm sau, tại Tập đoàn Kha thị.

“Chủ tịch, cô La tới tìm ngài.”

“Để cô ấy vào đi.” Kha Tử Thích thản nhiên nói rồi cúp điện thoại.

“Tử Thích, anh nói thật cho em biết đi. Chuyện ngày hôm qua có liên quan gì tới anh không?” Thiên Nhã nghĩ đi nghĩ lại, quyết định sẽ tự mình đi hỏi anh. Cô không tin, cô phải tự mình tìm được đáp án.

Lúc Kha Tử Thích ngước lên, sự thờ ơ trong ánh mắt đó làm lòng Thiên Nhã hoảng hốt. Trái tim giống như rơi vào băng tuyết.

Ánh mắt của anh không giống trước, cực kỳ không giống trước.

“Chuyện em nói là chuyện gì? Ngày nào Tập đoàn Kha thị cũng có rất nhiều chuyện lớn nhỏ. Xin lỗi, tôi không biết em đang muốn nói chuyện gì?”

Giọng nói êm tai, nghe không rõ giận hờn nhưng lại thiếu đi phần dịu dàng. Nó như một thanh đao dài đâm thẳng vào tim cô.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.