*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
La Tiểu Bảo đắc ý: “Lăng Lăng, đừng gắng gượng nữa. Tiếng động này không liên quan gì tới việc em có thể đột phá vòng vây mà.”
...
Cuối cùng, vẫn là Lạc Lăng thua.
“Được rồi, em thua tâm phục khẩu phục.” Lạc Lăng lấy chi phiếu, thoải mái đưa cho La Tiểu Bảo.
“Lăng Lăng, em nghĩ chú Tử Thích là người làm?”
Lạc Lăng suy nghĩ: “Chuyện này phức tạp hơn trước đây nhiều. Em cảm thấy, chuyện này không loại trừ khả năng do chú nhỏ làm.”
“Chú nhỏ? Nếu chú ấy muốn thì trực tiếp nói với cha là được, sao phải phí công đi vòng lớn như này.”
“Chú ấy rất xảo quyệt. Nếu chuyện lần này đúng là do chú ấy làm thì chắc chắn là chú ấy có3kế hoạch khác. Chú ấy đang thể hiện rằng mình nghe lệnh của tổ chức nhưng thật ra là bằng mặt không bằng lòng. Không biết là chú ấy đang định làm gì.”
“Nói thế có nghĩa là chú ấy không phải kẻ xấu?”
“Anh thử đoán xem ai đã tập kích cha?”
La Tiểu Bảo gãi đầu: “Anh cảm thấy không phải là chú Tử Thích.”
Lạc Lăng nhìn cậu: “Vì sao?”
“Chú Tử Thích không phải người như thế.”
Khóe miệng Lạc Lăng hơi cong lên: “Nếu lần này chú ấy làm anh thất vọng thì sao?” Đúng thế, mấy chuyện trước kia hình như đều có liên quan tới Kha Tử Thích. Nhưng Kha Tử Thích lại vẫn đứng ở bên cạnh cha và mami.
La Tiểu Bảo cười hì hì nhận chi phiếu2rồi cho vào túi mình. Khuôn mặt hiện rõ dáng vẻ thỏa mãn, cực kỳ tham tiền.
Nhìn khuôn mặt thối của Lạc Lăng, La Tiểu Bảo an ủi: “Đừng như thế. Không phải chỉ có mấy trăm nghìn thôi sao? Lăng Lăng nhiều tiền như vậy mà còn để ý tới chút tiền lẻ này sao.”
Lăng Lăng khoanh tay trước ngực: “Chút tài sản đó của anh em không thiếu. Hơn nữa, em không để bụng việc này.” Mà cái cậu để bụng là tài đánh cờ của cậu cơ! Cậu rất lợi hại nhưng lại luôn thua dưới tay La Tiểu Bảo.
La Tiểu Bảo nháy mắt xấu xa: “Đừng thế! Lăng Lăng, em rất giỏi! Ít nhất em còn có thể đánh một trận sống còn với anh. Những người khác2căn bản không phải là đối thủ của anh.”
Lạc Lăng uống một ngụm cà phê nhỏ. Cờ cũng đã đánh xong, đến lúc nói chuyện chính rồi.
Lạc Lăng suy nghĩ: “Chuyện này phức tạp hơn trước đây nhiều. Em cảm thấy, chuyện này không loại trừ khả năng do chú nhỏ làm.”
“Chú nhỏ? Nếu chú ấy muốn thì trực tiếp nói với cha là được, sao phải phí công đi vòng lớn như này.”
“Chú ấy rất xảo quyệt. Nếu chuyện lần này đúng là do chú ấy làm thì chắc chắn là chú ấy có kế hoạch khác. Chú ấy đang thể hiện rằng mình nghe lệnh của tổ chức nhưng thật ra là bằng mặt không bằng lòng. Không biết là chú ấy đang định làm gì.”
“Nói thế có nghĩa là9chú ấy không phải kẻ xấu?”
Lạc Lăng cười nhạt: “Chưa chắc. Chú ấy tự có quyết định riêng, có lẽ là muốn nuốt trọn thành quả một mình.”
“Lăng Lăng, em có biết tổ chức đứng sau lưng lớn mạnh như thế nào không?”
“Em không biết. Tổ chức đề phòng nghiêm ngặt, em đã tìm một thời gian dài rồi vẫn không đoán ra được trong đó có những ai, thực lực mạnh như thế nào.”
“Xem ra phải đánh lâu dài rồi.”
“Bây giờ bọn họ đã có hành động, vươn tay sang tới tận Trung Quốc nhưng lại đánh chủ ý lên Tập đoàn Lạc Thần. Hừ, đúng là tự rước họa vào thân.”
“Đúng thế, rước họa vào thân.”
…
Phòng tiếp khách, khách sạn Lạc Thần.
Lạc Thần Hi rót hai chén rượu trắng Nhật4rồi đẩy một chén tới trước mặt anh ta: “Nghe nói cậu chủ hắc đạo thích uống rượu trắng Nhật nên tôi cố ý chuẩn bị cho anh một ít rượu thượng hạng.”
Cậu chủ hắc đạo cười khẽ, nghe không rõ giận hay vui. Giọng nói khàn khàn vang lên: “Chủ tịch Lạc khách sáo rồi, gần đây bản thiếu gia không thể uống rượu.”
Lạc Thần Hi cong môi, đặt chén rượu trong tay về chỗ cũ: “Chậc, thật là đáng tiếc.”
Anh ngước lên nhìn thẳng vào cặp mắt u tối thần bí mà sắc bén kia, chậm rãi nói: “Nghe giang hồ đồn rằng hành tung của cậu chủ hắc đạo xuất quỷ nhập thần, muốn gặp mặt còn khó hơn lên trời. Hôm nay tôi có thể mời được anh tới Khách sạn Lạc Thần làm khách, hẳn là anh đang giữ chút mặt mũi cho tôi?”
“Với địa vị của Chủ tịch Lạc tại thành phố A, thậm chí là toàn bộ giới kinh doanh, dường như để gặp anh cũng không dễ dàng.” Mặc dù lời nói tâng bốc nhưng giọng điệu lại cao ngạo lạnh tanh. Có thể nói, cậu chủ hắc đạo chẳng thua kém gì khi đứng ở trước mặt một nhân vật ngang ngược hô mưa gọi gió như Lạc Thần Hi.
“Vậy sao? Cũng vì thế mà cậu chủ hắc đạo mới âm thầm trợ giúp Tập đoàn Lạc Thần, phí nhiều tâm tư để giúp Tập đoàn Lạc Thần ổn định thị trường chứng khoán?” Chào hỏi đủ rồi, nên vào chủ đề thôi.
Bàn tay gầy gò của cậu chủ hắc đạo thò ra khỏi áo choàng, gõ nhẹ lên mặt bàn: “Quả nhiên Chủ tịch Lạc không phải người bình thường. Trong thời gian ngắn đã có thể điều tra ra việc mà tôi giữ bí mật. Không tồi.”
Lạc Thần Hi nở nụ cười: “Nói thật, anh đã làm rất thông minh. Nhưng nếu không có vài ba thủ đoạn thì làm sao tôi dám đặt chân vào thương trường? Tuy anh làm những chuyện này là đang giúp tôi nhưng tôi không thể không hỏi một câu, vì sao anh lại làm thế? Anh trăm phương nghìn kế để lại manh mối cho tôi, không phải là muốn tôi chủ động liên lạc với anh sao?” Anh híp mắt lại, chăm chú nhìn anh ta. Đôi mắt sâu thẳm đó lóe lên tia sáng như có thể nhìn thấu lòng người.
Anh liếc nhìn chiếc nhẫn có viên bảo thạch màu đỏ thẫm trên tay cậu chủ hắc đạo. Đáy mắt xẹt qua tia khác thường rồi nhanh chóng biến mất.
Cậu chủ hắc đạo cười gượng: “Chủ tịch Lạc rất thông minh. Đúng thế! Đúng là tôi cố tình để lọt tiếng gió thổi, để cho Chủ tịch Lạc biết người đứng đằng sau chính là tôi. Bằng không anh cho rằng chuyện tôi muốn che giấu, người khác có thể dễ dàng điều tra ra?”
Lạc Thần Hi mỉm cười như có như không: “Anh muốn gì?”
“Tôi muốn gì? Ý của bản thiếu gia không phải đã được thể hiện rõ ràng rồi sao? Bang Thiên Thần làm chỗ dựa cho Tập đoàn Lạc Thần và có những lúc bang Thiên Thần sẽ đòi hỏi sự giúp đỡ từ Tập đoàn Lạc Thần. Chủ tịch Lạc, anh thấy thế nào?”
Lạc Thần Hi nhanh chóng suy luận, nhìn anh ta một lúc lâu: “Nếu cậu chủ hắc đạo đã có thành ý như thế thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”
…
Trong phòng làm việc của Chủ tịch tại Tập đoàn Lạc Thần.
“Dựa theo lời cậu nói thì người có hiềm nghi lớn nhất là lão đại bang Thiên Thần. Cũng chính là cậu chủ hắc đạo. Ở bên Mỹ tôi đã được nghe qua về bang phái mới thành lập này. Bọn họ chưa từng nhúng tay vào việc kinh doanh ma túy, có thể nói là hắc bang trong sạch nhất. Nhưng lão đại của bọn họ, cậu chủ hắc đạo này lại khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật. Hơn nữa hành tung của anh ta thần bí, chưa có người nào thấy được hình dáng thật của anh ta.”
Lạc Thần Hi uống một ngụm cà phê: “Lúc bang Thiên Thần mới thành lập, tôi từng điều tra anh ta nhưng người này quá thần bí nên không tra được gì.”
“Thần, hợp tác với anh ta liệu có vấn đề gì không?”
“Không vào hang hổ thì sao bắt được hổ. Nếu anh ta có âm mưu thì sao thoát được khỏi mắt tôi? Còn nếu anh ta thật sự muốn hợp tác cùng tôi, vậy thử xem.”
Dương Tử gật đầu: “Tôi biết Thần luôn có cách riêng mà.”
“Chị dâu, có thể pha cho tôi một cốc cà phê không?” Nhân lúc Lạc Thần Hi đi nghe điện thoại, Dương Tử cầm cốc cà phê trống không lên, nở nụ cười mê người rạng rỡ như ánh mặt trời. Hẳn là nụ cười này có thể khiến trái tim của hàng nghìn thiếu nữ bị điện giật.
Thiên Nhã vừa mới buông tài liệu xuống, xoay người lại đã thấy Dương Tử nở nụ cười khiến những người phụ nữ bình thường khó chống đỡ được. Cô cười nói: “Đương nhiên là có thể. À, thật ra, anh cứ gọi tôi là Thiên Nhã.” Đây là công ty, Dương Tử cứ gọi cô là chị dâu thế này, bị truyền ra ngoài thì làm sao.
Dương Tử liếc nhìn người đang nhìn anh ta và Thiên Nhã với ánh mắt uy hiếp, cong môi cười xấu xa: “Được. Thiên Nhã, tên này rất dễ nghe.”
Thiên Nhã cúi đầu cười: “Chủ tịch Dương quá khen.”
“Thiên Nhã, hay là cô dạy tôi cách pha cà phê đi? Thư ký của tôi pha không ngon như cô pha.” Dương Tử chớp mắt nhìn Thiên Nhã, nói.
Thiên Nhã ngây người, không ngờ rằng trình pha cà phê của mình lại khiến ngàn người ngưỡng mộ. Thật sự bản thân cô cũng không tin nổi.
Người này chớp chớp mắt nhìn cô, tia điện bắn ra từ trong ánh mắt đủ để dùng cho một nhà máy điện luôn. Dòng điện đủ để khiến người khác thần hồn điên đảo. À, có lỗi quá, vị kia nhà cô đủ điện áp rồi, cô không thể lại đi si mê một nhà máy điện nữa.
Cảm giác được phía sau có ánh mắt nóng rực. Không cần hỏi cô cũng biết là anh.
Thiên Nhã rùng mình vì cảm thấy gáy lành lạnh. Vòng eo nhỏ của cô lập tức bị bàn tay to có lực của anh giam chặt: “Em thử dạy cậu ta xem.” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai.
Thiên Nhã thè lưỡi. Lúc đầu cô định đồng ý với Dương Tử nhưng bây giờ không được rồi.
Trong không khí nồng nặc mùi giấm.
“Dương Tử, không phải tôi đã nói về sau cậu đừng cười với Thiên Nhã nhà tôi nữa sao. Càng không thể nói với cô ấy mấy chuyện này.” Anh đang phát tiết, đánh dấu chủ quyền bằng giọng điệu làm người khác sợ hãi.
Dương Tử cười cực kỳ yêu nghiệt: “Ha ha, Thần, tôi đâu có cùng Thiên Nhã...”
“Không thể gọi cô ấy là Thiên Nhã, chỉ được gọi là chị dâu.” Lạc Thần Hi sửa lời. Thiên Nhã là cái tên mà ai cũng được gọi à?
“Đúng đúng. Chị dâu, gọi là chị dâu. Thần, sao cậu trở nên tự ti thế này? Lẽ nào cậu sợ chị dâu nhìn tôi nhiều hơn một chút thì sẽ yêu tôi?”
Dương Tử vừa nói vừa dùng ánh mắt mang tia điện cực lớn nhìn về phía Thiên Nhã.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì giờ Dương Tử đã bị giết chết. Bởi vì ánh mắt của Lạc Thần Hi khiến người ta không rét mà run.
“Dương Tử, nếu cậu còn dám dừng mắt trên người người phụ nữ của tôi, tôi đảm bảo rằng cậu sẽ không ra được khỏi cánh cửa này.” Lạc Thần Hi nói với giọng điệu kìm nén.
Dương Tử tủi thân: “Được rồi, không nhìn thì không nhìn. Rốt cuộc là tôi đắc tội với ai chứ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]