Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lạc Thần Hi hừ lạnh: “Bọn họ đã hủy sạch chứng cứ rồi, còn một ít thì đang nằm trong tay tôi.”

Hạ Nhất Y đã hiểu: “Không lẽ Chủ tịch muốn dụ người đứng sau Kha Tử Thích ra? Người đứng sau lưng anh ta không phải Thiệu Vĩnh Sang sao?”

Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm bức tranh nghệ thuật được treo trên tường, suy nghĩ: “Thư ký Hạ, có lẽ chuyện này đã vượt tầm tưởng tượng của cô rồi, thậm chí là cả của tôi. Việc Hạ Chi Hoa chết, cô cho người điều tra kỹ càng cho tôi. Không biết sao tôi luôn cảm thấy cái chết của ông ta không đơn giản.”

Anh đã chạm vào cảnh giới cuối cùng rồi, suy nghĩ xoay nhanh như chong chóng.

Lạc Thần Dương sửng3sốt, theo bản năng sờ sờ chiếc nhẫn bảo thạch màu xanh trên tay mình: “Ai da, người ta thấy nó đẹp nên đeo thôi, anh đừng để ý.”

Biểu cảm trên mặt anh ta đã bị Lạc Thần Hi nhìn thấy hết. Đáy mắt anh xẹt qua một tia kỳ quái không dễ phát hiện.

“Được rồi, cậu ra ngoài đi. Cứ yên tâm mà làm, ông còn đang ngóng trông ngày cậu thành danh đấy.”

Lạc Thần Dương như vừa nghe được một câu chuyện vừa kinh dị vừa buồn cười: “Anh, anh quan tâm tới tâm nguyện của ông từ lúc nào thế? Chẳng lẽ hai người lại trở về như ban đầu rồi?”

Lạc Thần Hi ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi với ông ấy không phải luôn tốt sao.” Nói thế này rõ ràng2là đang nói kháy.

Hạ Nhất Y nhìn vẻ mặt thâm sâu khó dò của Lạc Thần Hi, khom người gật đầu: “Vâng, Chủ tịch.”

Hạ Nhất Y vừa ra ngoài, Lạc Thần Dương đã hi hi ha ha bước vào.

“Anh, anh tìm em có chuyện gì? Em đâu có lười biếng, ngày nào cũng chăm chỉ cố gắng theo sát dự án với Tập đoàn SGB mà.” Lạc Thần Dương ngồi xuống đối diện bàn làm việc của Lạc Thần Hi, báo cáo tiến trình công việc như một đứa trẻ.

Lạc Thần Hi nghiêng đầu nhìn anh ta. Ánh mắt đầy dò xét và nghi ngờ, còn có chút cảm giác lạnh lẽo.

Lạc Thần Dương thấy anh dùng ánh mắt kinh khủng đó nhìn mình thì rụt người về phía sau, giả vờ như hoảng sợ:2“Anh, anh làm em sợ đấy. Có phải em đã làm sai chuyện gì không?”

Lạc Thần Hi cong môi, ném một tập tài liệu trên bàn về phía Lạc Thần Dương: “Tận tâm tận lực theo sát nút dự án với Tập đoàn SGB, đồng thời còn có thể ổn định việc kinh doanh của công ty mình. Em trai ngoan, có phải trước đây tôi quá coi thường cậu không?”

Lạc Thần Dương nhận lấy tập tài liệu, mở ra xem mới thấy bên trong là tài liệu liên quan tới công ty mình đầu tư. Anh ta gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Ôi! Anh lợi hại thật! Chuyện như này mà anh cũng điều tra ra được. Nhưng em chỉ phát triển nghề tay trái của mình thôi, quy mô kinh doanh nhỏ. Em9muốn dùng nó để rèn luyện bản thân nên mới không nói với anh, ngay cả cha em và ông cũng không biết đâu.”

Lạc Thần Hi như cười như không: “Nếu đã mở công ty thì hãy chú tâm vào nó. Tôi không phản đối việc cậu phát triển thêm nhưng có một điều kiện, đó là cậu đừng quên thân phận và chức trách của mình ở Tập đoàn Lạc Thần.”

Lạc Thần Dương cười: “Đương nhiên. Em luôn đặt Tập đoàn Lạc Thần ở vị trí đầu tiên.”

Sắc mặt Lạc Thần Hi dịu đi. Anh làm như vô tình nhìn chiếc nhẫn màu ngọc bích trên tay anh ta, nói với giọng soi mói: “Tên nhóc nhà cậu thích mấy thứ đồ cổ này thế từ lúc nào?”

Biểu cảm trên mặt anh ta đã bị4Lạc Thần Hi nhìn thấy hết. Đáy mắt anh xẹt qua một tia kỳ quái không dễ phát hiện.

“Được rồi, cậu ra ngoài đi. Cứ yên tâm mà làm, ông còn đang ngóng trông ngày cậu thành danh đấy.”

Lạc Thần Dương như vừa nghe được một câu chuyện vừa kinh dị vừa buồn cười: “Anh, anh quan tâm tới tâm nguyện của ông từ lúc nào thế? Chẳng lẽ hai người lại trở về như ban đầu rồi?”

Lạc Thần Hi ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi với ông ấy không phải luôn tốt sao.” Nói thế này rõ ràng là đang nói kháy.

Lạc Thần Dương mím môi, tán thành: “Đúng thế, tình cảm ông cháu của hai người, người ngoài như em không hiểu được.”

“Còn đứng đấy mà ba hoa?” Lạc Thần Hi cầm bút trên bàn lên, làm bộ như muốn ném anh ta.

Lạc Thần Dương chạy nhanh như một làn khói.

Lạc Thần Hi cầm điện thoại trên bàn lên, bấm một dãy số: “Giúp tôi tìm người theo dõi cậu chủ hắc đạo 24/24. Còn nữa, mặc kệ anh dùng bất cứ cách thức gì, phải điều tra từ đầu tới cuối anh ta cho tôi, càng cặn kẽ càng tốt.”



Tại Tập đoàn Kha thị.

Cảnh sát tiếp tục tới đặt câu hỏi với Kha Tử Thích. Bọn họ mới nắm được chứng cứ mới nhưng nó cũng chỉ là sợi tơ nhện, dấu chân ngựa mà thôi.

“Đúng, tôi từng gặp Hoàng Thừa Nghĩa, nhưng thế đâu có nghĩa là tôi có liên quan tới cái chết của Hoàng Thừa Nghĩa? Từ trước tới nay, bản thân tôi và Tập đoàn Kha thị luôn có nhân tài đổ xô vào. Giám đốc Hoàng là một nhân tài hiếm có. Tôi đi gặp ông ta, chẳng qua là nghe nói ông ta ở Tập đoàn Lạc Thần không được tốt lắm nên mới ra những điều kiện ưu việt hơn mời ông ta tới làm một thành viên của Tập đoàn Kha thị. Lẽ nào làm thế là sai?”

Ngồi phía đối diện là ba thành viên tổ trọng án: cảnh sát trưởng và hai cấp dưới của hắn. Do đắc tội với bà thị trưởng nên hắn đã bị mắng không ít. Kẻ tình nghi số một Lạc Thần Hi không cần hắn quản nữa mà đổi lại là Kha Tử Thích.

Đội trưởng Trần gật đầu, nhìn anh bằng ánh mắt tán thưởng: “Chủ tịch Kha nói phải. Có điều, sao Chủ tịch Kha lại biết Hoàng Thừa Nghĩa ở Tập đoàn Lạc Thần không được tốt? Ai cũng biết Tập đoàn Lạc Thần là một doanh nghiệp mọi người đều mơ ước được vào làm, phúc lợi tốt, lương cao, người được nhận vào đó làm có rất nhiều. Hoàng Thừa Nghĩa là Giám đốc bộ phận thiết kế, đãi ngộ tốt tới mức khiến người bình thường vô cùng hâm mộ. Không lẽ là vì Chủ tịch Kha biết con ông ta có một món nợ lớn do đánh bạc tạo ra nên coi đây là điều kiện để mời ông ta tới làm cho mình?”

Hắn híp mắt lại, nghiêm túc đặt vấn đề.

Kha Tử Thích cười nhạt, không nhìn ra được bất cứ manh mối nào qua biểu cảm của anh: “Đội trưởng Trần, mời anh thu suy đoán không có căn cứ của mình lại. Tôi không biết việc Giám đốc Hoàng có con, lại còn thiếu món nợ khổng lồ như thế. Nếu đây là phát hiện quan trọng của Đội trưởng Trần, một chứng cứ suy đoán không có căn cứ thì xin lỗi, tôi không thể phối hợp điều tra với anh.”

“Chủ tịch Kha, cậu đừng nói thế. Chúng tôi đang tích cực điều tra rõ sự việc thôi. Chúng tôi làm vậy là để Chủ tịch Kha sớm ngày rửa sạch nỗi oan. Lẽ nào Chủ tịch Kha cảm thấy ngày ngày phải cõng cái danh kẻ tình nghi rất thoải mái? Làm thế sẽ gây tổn thất cho Tập đoàn Kha thị đấy.”

“Không cần Đội trưởng Trần quan tâm tới vấn đề này.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay rồi bổ sung thêm: “Ngại quá, chút nữa tôi có cuộc họp khẩn cấp. Nếu không còn chuyện gì nữa thì việc phối hợp điều tra chúng ta tạm dừng ở đây đi.”

Anh ưu nhã đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.

“Coco, tiễn khách giúp tôi.” Ngoài cửa truyền tới tiếng nói lạnh lùng của anh.

“Cảnh sát Trần, anh ta...” Cấp dưới bất mãn, cậu không quen nhìn Kha Tử Thích kiêu ngạo.

Cảnh sát Trần lắc đầu, đứng lên: “Chúng ta đi.”

Bên trong hội đường của bang Thiên Thần.

Cậu chủ hắc đạo nghịch chiếc nhẫn ruby trên tay mình, đôi mắt thâm trầm kia như chứa suy nghĩ gì đó. Ngồi đối diện anh ta là Lạc Thần Dương.

“Có lẽ anh trai cậu đã phát hiện ra. Anh ta phái người điều tra tôi, đồng thời cũng điều tra cậu.”

Lạc Thần Dương kinh ngạc. Cái khiến anh ta kinh ngạc không phải là việc Lạc Thần Hi đã phát hiện ra gì đó mà là vì tin tức nhanh nhạy của cậu chủ hắc đạo.

“Anh tôi luôn làm việc cẩn thận, bí mật. Cậu chủ hắc đạo, anh lấy được thông tin ở đâu?”

Cậu chủ hắc đạo khịt mũi, cười lạnh: “Tổ chức đứng sau lưng tôi lớn tới mức độ nào chắc cậu đã biết. Cậu cũng là một thành viên của tổ chức, chẳng lẽ còn chưa hiểu rõ năng lực của tổ chức?”

Lạc Thần Dương suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Xem ra tổ chức chưa tin tôi. Những gì tôi biết ít hơn cậu chủ hắc đạo.”

Cậu chủ hắc đạo dựa người vào ghế, đổi sang một tư thế thoải mái: “Đôi khi biết quá nhiều sẽ không tốt cho cậu.”

Lạc Thần Dương nhìn cậu chủ hắc đạo đầy ẩn ý: “Đúng là anh trai tôi đã nảy sinh nghi ngờ với tôi. Anh ấy biết tôi có công ty ở bên ngoài, cũng đã tới tìm tôi hỏi. Nhưng anh ấy tra ra tôi, cũng chưa chắc đã tra ra được chuyện có liên quan tới anh.”

“Cẩn thận vẫn hơn. Sau này nếu gặp tôi thì cố gắng tránh đến đây. Anh trai cậu rất thông minh, tin rằng anh ta sẽ nhanh chóng lần ra dấu vết. Đến lúc đó, anh em trở mặt, một cuộc chiến tranh không khói lửa có lẽ sẽ rất náo nhiệt.”

“Anh em trở mặt? Ha ha, nghe có vẻ vui.” Lạc Thần Dương hứng thú nói.

Cậu chủ hắc đạo nhìn anh ta với ánh mắt đầy ẩn ý: “Người thừa kế Tập đoàn Lạc Thần hỗ trợ lẫn nhau đúng là một cảnh tượng làm người khác phấn chấn.” Giọng nói âm trầm của cậu chủ hắc đạo làm không khí của hội đường lạnh hơn.

“Anh sai rồi, anh trai tôi mới là người thừa kế. Tôi là cái gì chứ? Cổ phần công ty trong tay cha tôi đã bị anh ấy cướp đi rồi. Hiện tại Tập đoàn Lạc Thần là của anh ấy, ngay cả ông cụ nhà tôi cũng phải kiêng dè. Nói đúng ra, tôi chỉ là một nhân viên đi làm.” Lạc Thần Dương tự bới móc chính mình, sắc mặt hơi kém.

“Chính vì vậy, cậu phải tranh thủ.” Cậu chủ hắc đạo gõ tay lên bàn, chăm chú nhìn Lạc Thần Dương.

Lạc Thần Dương nhếch miệng, cười nhạt: “Đúng thế, chính vì vậy tôi mới phải tranh thủ.” Anh ta ngồi đối diện cậu chủ hắc đạo, ánh mắt hai người lóe lên tia ranh mãnh.



Trong bệnh viện.

“Em cứ tưởng cả đời này sẽ không được gặp anh nữa.” Hạ Vân Cẩm yếu ớt nằm trên giường bệnh, ánh mắt long lanh nhìn người đàn ông trước mặt. Cô ta đã yêu anh hơn mười năm rồi. Hơn mười năm là quãng thời gian dài cỡ nào chứ.

Lạc Thần Hi mím môi mỏng. Anh đang định nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.