*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Nhất Y đã hiểu: “Không lẽ Chủ tịch muốn dụ người đứng sau Kha Tử Thích ra? Người đứng sau lưng anh ta không phải Thiệu Vĩnh Sang sao?”
Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm bức tranh nghệ thuật được treo trên tường, suy nghĩ: “Thư ký Hạ, có lẽ chuyện này đã vượt tầm tưởng tượng của cô rồi, thậm chí là cả của tôi. Việc Hạ Chi Hoa chết, cô cho người điều tra kỹ càng cho tôi. Không biết sao tôi luôn cảm thấy cái chết của ông ta không đơn giản.”
Anh đã chạm vào cảnh giới cuối cùng rồi, suy nghĩ xoay nhanh như chong chóng.
Lạc Thần Dương sửng3sốt, theo bản năng sờ sờ chiếc nhẫn bảo thạch màu xanh trên tay mình: “Ai da, người ta thấy nó đẹp nên đeo thôi, anh đừng để ý.”
Biểu cảm trên mặt anh ta đã bị Lạc Thần Hi nhìn thấy hết. Đáy mắt anh xẹt qua một tia kỳ quái không dễ phát hiện.
“Được rồi, cậu ra ngoài đi. Cứ yên tâm mà làm, ông còn đang ngóng trông ngày cậu thành danh đấy.”
Lạc Thần Dương như vừa nghe được một câu chuyện vừa kinh dị vừa buồn cười: “Anh, anh quan tâm tới tâm nguyện của ông từ lúc nào thế? Chẳng lẽ hai người lại trở về như ban đầu rồi?”
Lạc Thần Hi ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128749/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.