*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Lăng nhíu mày, không đồng ý cũng không phủ nhận.
“Xem ra anh phải đi thăm chú Tử Thích rồi.” La Tiểu Bảo nói.
Màn đêm buông xuống, ánh chiều tà còn sót lại cuối cùng đã bị bóng tối nuốt chửng.
La Tiểu Bảo bĩu môi, cúi đầu nhìn xuống, dáng vẻ tủi thân như muốn khóc: “Gọi điện thoại có ích gì ạ? Chú Tử Thích đâu nhận điện thoại của người ta, người ta đã gọi rất nhiều lần.”
Kha Tử Thích đau lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu mấy cái: “Xin lỗi bảo bối nhỏ,3gần đây chú Tử Thích rất bận, bận tới mức mù mịt nên không có thời gian gọi điện cho cháu, chứ không phải chú không nhận điện thoại của cháu.”
“Thật sao? Vì bề bộn nhiều việc nên chú Tử Thích không nhận điện thoại của cháu ạ?” Đôi mắt ngập nước của La Tiểu Bảo mở to, trong sáng tới mức làm người khác không đành lòng lừa dối cậu.
Tim Kha Tử Thích bị một tảng đá đè nặng lên, không thở nổi. Anh cười cưng chiều, gật đầu: “Đúng thế, chú Tử Thích không lừa cháu.”
“Ừm, đi vào thôi, chú Tử Thích nấu cơm cho cháu ăn.” Anh mỉm cười, ôm La Tiểu Bảo đi vào.
Dưới nhà họ Kha.
Kha2Tử Thích đỗ xe ngoài cửa lớn, nhìn thấy ở phía xa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128747/chuong-251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.