*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiệu Vĩnh Sang quay sang nhìn nhóm phóng viên đang điên cuồng chụp, gật đầu cười: “Chủ tịch Lạc, vụ kiện này là trận đánh trực diện. Cậu thật sự muốn đánh tiếp?”
Lạc Thần cười như đang xem thường: “Tuy công bằng là thế nào thì lòng người tự biết nhưng Tập đoàn Lạc Thần sẽ không nhận lấy oan ức này một cách vô cớ. Chuyện này rồi sẽ có ngày sự thật được hé lộ.”
Thiệu Vĩnh Sang kinh ngạc nhìn anh: “Tôi mong Chủ tịch Lạc sớm ngày tìm được chân tướng, khôi phục lại quan hệ tốt đẹp với Tập đoàn MG.”
Lạc Thần Hi cầm ly rượu, ưu nhã lắc nhẹ: “Chuyện còn muốn tiếp tục hợp tác với Tập đoàn MG không thì phải suy nghĩ cẩn thận3chút. Xin lỗi, không tiếp chuyện được rồi.” Anh vỗ bả vai Thiệu Vĩnh Sang rồi đi qua ông.
“Điều đáng quý nhất chính là tuy nơi này đẹp hơn trước nhưng vẫn giữ được nét đẹp cũ. Mami, mami nhìn đi, quán mì đó là quán mà mami thích ăn nhất.” Lạc Lăng chỉ vào quán mì mà họ đi ngang qua. Thiên Nhã từng đưa Lạc Thần Hi tới đây ăn.
Thiên Nhã cười, nhớ tới lần đầu tiên mình đưa Lạc Thần Hi tới đây ăn. Vẻ mặt anh rõ ghét bỏ nhưng vì để trả thù, cô còn tạt nước nóng cho anh rửa mặt. Lúc đó, biểu cảm của anh như muốn giết người.
Lần thứ hai tới thì anh đã từ từ tiếp nhận. Không lẽ anh2thích cô từ lúc đó?
“Mami, mami nhìn quảng trường nhỏ kia đi, có thêm sân khấu lớn kìa, còn có rất nhiều dụng cụ nữa.”
“Như thế không phải các bà các mẹ được nhảy múa ở trên sân rộng sao. Khi nào ông ngoại về, ông cũng có thể đến đó tập cho khỏe người.”
“Cha, bọn con đi nhé.” La Tiểu Bảo nói xong thì tắt điện thoại.
Thiên Nhã nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Lạc Thần Hi: “Cha con đi đâu rồi?”
“Cha đi thăm xung quanh khu Vân Thành với các khách quý rồi ạ. Mami, chúng ta ngồi xe này đi ngắm cảnh đi.” La Tiểu Bảo chỉ vào một chiếc xe đang chuẩn bị đưa khách du lịch đi ngắm cảnh xung quanh khu Vân Thành, phấn2khởi nói.
“Được rồi, mami đưa các con về thăm nhà.” Thiên Nhã véo mặt La Tiểu Bảo một cái, nhìn hai bảo bối nhỏ với ánh mắt cưng chiều.
“Mami Thiên Nhã, nơi này đã đẹp hơn trước rất nhiều nhỉ?” Ngồi trên xe ngắm cảnh, La Tiểu Bảo chớp mắt, khoa trương nói.
Khóe miệng Thiệu Vĩnh Sang co rúm, gân xanh trên mặt ông giật giật, ánh mắt âm trầm.
“Mami, chúng ta về thăm nhà có được không?” La Tiểu Bảo vừa ăn bánh ga-to, vừa đề nghị.
“Mami, con cũng muốn về thăm.”
Thiên Nhã nhìn đoàn người, phát hiện không thấy Lạc Thần Hi đâu nữa: “Bây giờ hả? Nhưng mami sợ cha con sẽ không tìm được chúng ta.”
La Tiểu Bảo lấy điện thoại di động ra: “Không sao, con9nói với cha trước.”
Thiên Nhã cười, nhớ tới lần đầu tiên mình đưa Lạc Thần Hi tới đây ăn. Vẻ mặt anh rõ ghét bỏ nhưng vì để trả thù, cô còn tạt nước nóng cho anh rửa mặt. Lúc đó, biểu cảm của anh như muốn giết người.
Lần thứ hai tới thì anh đã từ từ tiếp nhận. Không lẽ anh thích cô từ lúc đó?
“Mami, mami nhìn quảng trường nhỏ kia đi, có thêm sân khấu lớn kìa, còn có rất nhiều dụng cụ nữa.”
“Như thế không phải các bà các mẹ được nhảy múa ở trên sân rộng sao. Khi nào ông ngoại về, ông cũng có thể đến đó tập cho khỏe người.”
“Đúng vậy, chắc chắn ông ngoại sẽ thích chỗ đó.” Hai bảo bối nhỏ cứ anh4một câu em một câu.
Nghe hai bảo bối nhỏ nhắc tới ông ngoại, ánh mắt Thiên Nhã trở nên ảm đạm. Cha, cha đã về chưa? Cha có đi tìm bọn con không? Nếu cha biết được con gái mình đang ở bên Lạc Thần Hi, cha sẽ rất tức giận, đúng không?
Con xin lỗi. Cha về đây nghe con gái cha giải thích được không?
“Mami? Mami nhớ ông ngoại ạ?” Lạc Lăng vỗ nhẹ vào tay cô, giống như người bề trên đang an ủi một cô bé.
La Tiểu Bảo nhào thẳng vào lòng Thiên Nhã: “Mami Thiên Nhã, mami đừng lo lắng, con tin là ông ngoại sẽ quay về nhanh thôi. Con cảm nhận được giờ ông cũng đang nhớ chúng ta.”
Thiên Nhã thấy ấm áp hơn nhờ lời nói của hai bảo bối nhỏ: “Mami biết rồi, mami không lo lắng.”
Xe du lịch dừng lại trước đường vào nhà Thiên Nhã. Từ trên xe đã thấy trước cửa tòa nhà được một lượng lớn người vây quanh, rất nhiều phóng viên, truyền thông cầm máy quay phim.
Thiên Nhã kinh ngạc khi thấy cửa lớn trông rực rỡ hẳn lên. Cửa lớn được làm bằng đá cẩm thạch, bên trên còn treo một tấm vải đỏ.
“Tiểu Bảo, đó là cái gì?”
Hai bảo bối nhỏ liếc nhìn nhau, cười hết sức gian trá.
“Mami, mời xuống xe.” Hai bảo bối nhỏ xuống xe, mỗi người đứng một bên, cung kính mời Thiên Nhã xuống.
Lúc này, đám người đó tách ra nhường lối đi ở giữa. Lạc Thần Hi cầm một bó hoa hồng to đứng ở thảm đỏ.
Anh bước tới đây như một chàng bạch mã hoàng tử, đẹp trai tới mức làm cả thế giới bị lu mờ.
Lạc Thần Hi đi thẳng tới bên xe, thâm tình nhìn Thiên Nhã: “Tặng em. Thích không?” Anh đưa bó hoa hồng tới trước mặt cô.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô. Có hâm mộ, có đố kỵ. Thiên Nhã cứ như cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, ngồi trên chiếc xe bí ngô không biết phải làm gì.
Anh đang giở trò gì đấy?
Cô nhìn sang hai bảo bối nhỏ, thấy hai đứa cũng cười hết sức xấu xa. Chắc chắn là thông đồng với cha chúng rồi.
Thiên Nhã nhận lấy hoa hồng, nói: “Cảm ơn, em rất thích.”
Lạc Thần Hi hài lòng nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Dưới ánh mặt trời, nụ cười đó trở nên cực kỳ mê người, làm cho mọi người phải hít một hơi lạnh. Đây là mỹ nam bước ra từ trong truyện cổ tích sao? Đẹp như thần.
Anh vươn bàn tay thon dài ra, đặt trước mặt cô.
Ấm áp quấn quanh trái tim, Thiên Nhã đưa tay ra nắm lấy tay anh. Anh dìu cô xuống xe, một nhà bốn người bước đi trên thảm đỏ. Tuấn nam mỹ nữ, hai đứa trẻ sinh đôi xinh như tiên đồng làm dấy lên một tràng vỗ tay của khán giả.
Rất nhiều khán giả ở đây là hàng xóm cũ ở khu Vân Thành và khách quý của buổi lễ. Những hàng xóm cũ này đều là những người đã nhìn thấy Thiên Nhã lớn lên từ nhỏ nên họ càng vui mừng và vỗ tay to hơn, chân thành chúc mừng cho người con gái hiền lành này.
Khu Vân Thành có một người là phu nhân chủ tịch, đó là vinh hạnh của bọn họ.
Ngoài cửa có một cái đài được bọn họ dựng tạm lên, Lạc Thần Hi cầm lấy microphone, bắt đầu phát biểu.
“Ở một nơi quan trọng như này, tôi xin giới thiệu với mọi người điều quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, người phụ nữ mà tôi yêu nhất là người đang đứng bên cạnh tôi, cô La Thiên Nhã.”
Tiếng vỗ tay như sấm vang lên, cả con đường náo nhiệt.
“Vì sao tôi lại nói hôm nay là ngày quan trọng? Vì Vân Thành là nhà cô ấy, là nơi mà cô ấy trưởng thành. Thật ra ban đầu tôi không đồng ý với việc biến nơi đây thành phố cổ nhưng vì sự cố chấp và yêu cầu của cô ấy, tôi đã thay đổi ý định. Tôi không muốn phá đi những ký ức tuổi thơ của cô ấy, không muốn cô ấy đau khổ cho nên mới có khu Vân Thành ngày hôm nay. Cô ấy là người phụ nữ mà cả đời này tôi muốn ở cạnh. Từ khi cô ấy xuất hiện, cuộc sống của tôi đã thay đổi rất nhiều. Không những cô ấy đã sinh cho tôi hai bảo bối nhỏ mà còn khiến cuộc sống của tôi có màu sắc hơn trước kia.”
Lời nói thâm tình của Lạc Thần Hi làm cho khán giả dưới đài vỗ tay nhiệt liệt.
Anh quay mặt lại, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, dạt dào tình cảm: “Thiên Nhã, anh yêu em. Anh sẽ dùng tất cả những gì anh có trong cuộc đời này để yêu em và hai bảo bối nhỏ, em và các con là tất cả của anh.”
“Mami, bọn con cũng yêu mami.”
“Mami, con cũng yêu mami.” Hai bảo bối nhỏ không chịu thua mà hét lên, nhao nhao tỏ tình với Thiên Nhã.
Mọi người ở đó nhiệt liệt vỗ tay, đèn flash trên máy ảnh thi nhau lóe lên. Lạc Thần Hi vốn là người lạnh lùng, giờ anh lại tỏ tình trước mặt bao nhiêu người thế này, đây chắc chắn là tin tức lớn của thế kỷ. Nổi tiếng là mặt lạnh vô tình, không gần nữ sắc mà giờ lại vì một người phụ nữ mà trở nên dịu dàng. Người con gái này có ma pháp gì thế?
Thiên Nhã ngẩn người. Lạc Thần Hi nói những lời này làm cô thấy mình đang được bao quanh bởi hạnh phúc. Lạc Thần Hi đang đứng trước mặt cô không còn là người thờ ơ vô tình lúc mới quen nữa, anh hiện tại đã trở thành một bức tranh đẹp đẽ với nhiều màu sắc. Mà cô và hai bảo bối nhỏ chính là nhân vật chính trong bức tranh của anh.
“Hi vọng em sẽ càng thích cái này.” Lạc Thần Hi vừa nói vừa kéo dây thừng, tấm vải màu đỏ đang phủ trên cửa bị kéo ra.
Ba chữ điêu khắc “Tư Nhã Uyển” xuất hiện làm khóe mắt Thiên Nhã ươn ướt. Cô rất cảm động. Tư Nhã, Tư Nhã, Tư Nhã. Nếu có con gái, cô sẽ đặt tên cho cô bé là Tư Nhã.
“Thiên Nhã, hi vọng em sẽ trân trọng nâng niu hồi ức này và cả hồi ức của chúng ta nữa. Nó sẽ mãi mãi nằm sâu trong trí nhớ của em giống như cái mà anh đã cất kỹ.” Lạc Thần Hi vỗ nhẹ vào ót của mình, mỉm cười dịu dàng.
Thiên Nhã gật đầu: “Cảm ơn anh.”
“Chúng ta lên xem chứ?” Lạc Thần Hi đỡ cô qua, nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, chúng ta lên xem một chút.” Nhìn căn nhà cũ, cảm giác thân quen ùa tới bên Thiên Nhã. Nếu có cha ở đây thì tốt biết bao.
Nếu như cha còn ở đây, cô có tìm được hạnh phúc của chính mình không? Hay là, cha sẽ vì cô làm trái lời mà tức giận?
Ưu buồn thoáng hiện trên chân mày. Không biết sao trong lòng cô hơi khó chịu.
Xem xong, khi cả nhà đi xuống bên dưới thì Thiên Nhã ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn về phía cửa sổ nhà cũ.
“Cẩn thận!” Đột nhiên, cô hét to lên rồi đẩy Lạc Thần Hi ra, còn chính mình thì đứng vào vị trí của anh.
“Choang!”
“A!”
Tiếng bình hoa vỡ tan tành kèm theo tiếng hét thảm. Hiện trường náo loạn tới mức không khống chế được. Tiếng kêu sợ hãi, tiếng gọi ầm ĩ làm mọi thứ loạn lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]