*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn vết thương trên trán cô được bằng bó, lòng anh đau nhói.
“Karen, em đừng như thế.
Việc bây giờ em cần làm là nghỉ ngơi cho tốt.” “Đi ra ngoài.
Kha Tử Thích, tôi không muốn gặp lại anh nữa.” Karen quát, cả khuôn mặt giàn dụa nước mắt.
“Đi ra ngoài! Tôi bảo anh đi ra ngoài!” Cô lại quát.
Kha Tử Thích nắm chặt tay, cười dịu dàng: “Được, anh đi ra ngoài trước.
Em nghỉ ngơi đi.” Nhìn theo bóng lưng anh đẩy cửa đi ra ngoài, nước mắt Karen lại trào ra.
“Xảy ra chuyện gì thế? Tử Thích, cháu nói gì với Karen đấy? Lẽ nào chuyện đêm qua nó3uống say không biết trời trăng mây đất gì là vì cháu sao? Cháu có biết là thiếu chút nữa thì con bé...
Tử Thích, cháu ba lần bốn lượt làm tổn thương con bé, cháu cảm thấy con gái của Thiệu Vĩnh Sang rất dễ bắt nạt sao? Cậu không chấp nhận lời xin lỗi của cháu, cháu nhất định phải làm chút chuyện gì đó để bù đắp.” “Chuyện cháu có thể làm là rời xa cô ấy.” “Rời xa con bé? Cháu có ý gì?”
“Cháu biết cô ấy yêu cháu nhưng cháu đã thích người khác.
Cậu cũng biết mà, hơn nữa cha mẹ cháu cũng rất thích Thiên Nhã.” “Đừng lấy cha mẹ ra dọa cậu! Cậu chỉ muốn con gái của2cậu hạnh phúc!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128688/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.