*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Nhã, em dừng lại đi.
Dừng lại.
Nói cho anh biết, tại sao em phải chạy trốn? Tại sao? Rõ ràng anh đang ở trước mặt em, vì sao em muốn liều mạng chạy trốn như thế? “Tử Thích, Tử Thích, làm sao bây giờ?” Mắt thấy Lạc Thần Hi sắp đuổi kịp, Thiên Nhã nắm chặt tay lại không biết phải làm sao.
Vừa đẩy cửa xe ra, Thiên Nhã lại chần chừ.
“Anh ta xuống xe chạy tới rồi.” Kha Tử Thích nhìn qua kính chiếu hậu, nói.
Thiên Nhã nhìn về phía sau, dù trán chảy máu nhưng anh vẫn liều mạng đẩy đám người vây xem ra chạy về phía này.
“Đi! Tử Thích, lái xe đi.” Cô đau khổ cắn răng đưa ra quyết3định.
Anh không sao cả, còn có thể chạy nghĩa là không có việc gì.
Kha Tử Thích liếc nhìn Thiên Nhã.
Anh hơi do dự nhưng cuối cùng cũng đạp chân ga, khởi động xe rời đi.
“Thiên Nhã! Thiên Nhã! Em quay lại đây cho anh! Quay lại!” Lạc Thần Hi chạy gần tới chiếc xe đó thì nó lại di chuyển, hơn nữa còn nhận chân ga thêm, lập tức biến mất trong tầm mắt anh.
“Chủ tịch, Chủ tịch!” Thuộc hạ chạy tới, tiến lên gọi anh.
Người vây xem càng lúc càng nhiều, trên mặt Lạc Thần Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128684/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.