*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm đó là cụ quá hiến mới nâng đỡ loại súc sinh này lên làm người thừa kế Tập đoàn Lạc Thần.
“Cậu chủ, đừng mà!” Tất cả mọi người còn chưa phục hồi tinh thần lại sau khi chịu đả kích đã thấy Lạc Thần Hi chuẩn bị dỡ bức tranh treo trên tường, sau tivi ra.
Lại một âm thanh khiến cho lòng người vụn vỡ, nhưng hình như Lạc Thần Hi rất sung sướng.
Động vật máu lạnh!” Anh ngồi xuống ghế sofa, hếch cằm nhìn cụ với ánh mắt khiêu khích.
Quản gia ra hiệu cho đám người làm rời khỏi đây.
Đám người đó nhao3nhao tránh đi.
Phòng khách bừa bộn giờ chỉ còn lại hai ông cháu.
Cụ Lạc chống gậy đi xuống, vòng qua đống mảnh vụn kia mà ngồi xuống ghế thái sư.
Anh nhìn chằm chằm cụ Lạc, cười nhạt, mắt cũng không buồn chớp mà đập thẳng món đồ quý đó xuống đất.
Cụ Lạc hít sâu một hơi, đè nén cơn tức giận trong lòng, hừ lạnh: “Thần, cháu càng ngày càng không ra gì rồi, dám dùng cách thức này để phát tiết sự bất mãn của mình đối với ông? Cháu còn là Lạc Thần Hi của trước kia không? Người thừa kế nổi tiếng của Tập đoàn Lạc Thần, Lạc Thần Hi, cháu của ông không phải người vô dụng chỉ biết đập2đổ.” Giọng điệu cụ cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128679/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.