Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vào lúc này, tôi sẽ thừa dịp cho ông ta một cơ hội biểu hiện tốt.” Hàn Vũ Triết gật đầu, tán thành với lời Lạc Thần Hi: “Được, Chủ tịch.”

Trước khi đi ra ngoài, Hàn Vũ Triết liếc nhìn Lạc Thần Hi đang vùi đầu vào trong đủ loại tài liệu.

Anh có mấy lời không biết có nên nói không.

Nhưng Lạc Thần Hi không chỉ là cấp trên của anh, mà còn là một người bạn nữa.

Cô đứng dựa vào cửa bếp, nhìn theo bóng lưng anh bận rộn.

“Tử Thích.” Cô gọi một tiếng.

Kha Tử Thích quay đầu.

Thấy cô đã đi ra khỏi phòng, anh không mở miệng trách cô tự mình hành hạ bản thân mà chỉ nhẹ giọng nói: “Đói không? Sẽ có đồ ăn ngay thôi.” La Thiên Nhã gật đầu, đi ra ngoài.

“Để anh dìu em.” Kha Tử Thích đỡ tay cô.

La3Thiên Nhã lắc đầu: “Không cần, em không đói tới mức không nhúc nhích được.” Kha Tử Thích quan sát sắc mặt cô, che giấu đi sự lo lắng của mình, nói: “Nhưng cơ thể em đã gầy yếu tới mức gió thổi qua cũng ngã rồi.

Tới đây, ngồi xuống đây này.” Anh dìu cô ngồi xuống ghế sofa.

La Thiên Nhã cười: “Nào có khoa trương như thế.” Nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, hôm nay cô thấy bầu trời rất mù mịt.

Không biết về sau bầu trời trong mắt cô có mãi như thế không.

Mọi thứ đều trở nên mịt mờ, u ám khi không có ánh mặt trời chiếu vào.

“Chủ tịch Lạc, chuyện tối qua...” “Chuyện tối qua tôi quên hết rồi, anh không cần lo lắng, đi ra ngoài đi.” Lạc Thần Hi không buồn ngẩng đầu lên, nói.

Hàn Vũ Triết nhìn anh bằng2ánh mắt thương xót và bất đắc dĩ, lui ra ngoài.

Tại biệt thự của Kha Tử Thích.

La Thiên Nhã tự giam mình trong phòng ngủ một ngày một đêm, tới tận giờ mới bước ra.

Kha Tử Thích đang nấu cháo cho cô trong bếp.

Tới đây, ngồi xuống đây này.” Anh dìu cô ngồi xuống ghế sofa.

La Thiên Nhã cười: “Nào có khoa trương như thế.” Nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, hôm nay cô thấy bầu trời rất mù mịt.

Không biết về sau bầu trời trong mắt cô có mãi như thế không.

Mọi thứ đều trở nên mịt mờ, u ám khi không có ánh mặt trời chiếu vào.

Bầu trời này làm người ta thấy sợ hãi, cô đơn, lạc lõng.

La Thiên Nhã mở ti vi, kênh được bật sẵn là kênh tin tức.

Kha Tử Thích đi ra, tắt ti vi đi: “Đừng xem ti vi nữa, cháo3ngao được rồi.” Thấy Kha Tử Thích giả vờ như không có việc gì, La Thiên Nhã cười nói: “Đừng thể, em biết cả mà.

Chuyện đêm hôm đó chấn động như vậy, ước chừng giờ nó lan rộng khắp thành phố A rồi.

Không ngờ người phụ nữ ngốc nghếch, bình thường như em cũng có ngày được nổi tiếng.” Nói xong, La Thiên Nhã cười lớn.

Đây rõ ràng là một sự châm chọc.

Nhìn cô, Kha Tử Thích cực kỳ đau lòng: “Thiên Nhã, nếu em không muốn cười thì đừng cười nữa.

Nếu em muốn khóc, bờ vai anh có thể cho em mượn bất cứ lúc nào.”

Anh không hi vọng nhìn thấy Thiên Nhã thế này.

La Thiên Nhã nhún vai, thả lỏng bản thân: “Không sao cả.

Em đã nghĩ thông suốt rồi, thật đấy.

So với việc lấy nước mắt rửa mặt qua ngày, không bằng tích cực đối mặt với9nó.

Tử Thích, xin lỗi anh, là do trước đây em quá nhu nhược mới khiến anh chịu khó xử.” Trông cô như này, Kha Tử Thích càng đau lòng.

“Em không phiền.”

La Thiên Nhã mím môi một cái rồi nhếch miệng nói: “Thôi nào, Tử Thích, dáng vẻ này của anh còn khó coi hơn khóc.

Không phải anh bảo cháo ngao được rồi à?” Nói xong, cô đứng phắt dậy.

Kha Tử Thích lập tức đi tới đỡ cô.

Bỗng nhiên, La Thiên Nhã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, đầu óc choáng váng.

“Thiên Nhã!” Kha Tử Thích đỡ cô.

La Thiên Nhã bám vào Kha Tử Thích, nói: “Đừng lo lắng, là do em quá đói thôi.” Kha Tử Thích vừa tức vừa buồn cười: “Thế mà mới nãy còn bảo không đói bụng.” “Nhanh cho em ăn! Em sắp không chịu nổi rồi.” “Em ấy, muốn để mình chết đói luôn3hả? Anh phải sống sao đây?” Một câu thuận miệng của Kha Tử Thích làm cả hai người ngây ra.

Tử Thích, mau thu lại tấm lòng của anh đi! Em không đáng, cũng không thể đáp lại anh.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Kha Tử Thích và La Thiên Nhã nhìn nhau.

Anh dìu cô ngồi xuống rồi đi ra mở cửa.

Anh ra mở cửa thì thấy Đổ Hoa Kỳ đứng bên ngoài.

Nét mặt anh thoáng kinh ngạc.

“Thiên Nhã ở bên trong hả?” Đồ Hoa Kỳ nhìn anh, hỏi.

Kha Tử Thích gật đầu.

“Tôi vào được không?” Đồ Hoa Kỳ hỏi tiếp.

Kha Tử Thích hơi do dự.

Anh không muốn Thiên Nhã chịu bất cứ đả kích gì vào lúc này hoặc là nghe những chuyện liên quan tới Lạc Thần Hi.

“Tôi là bạn thân của Thiên Nhã.

Quan hệ giữa hai chúng tôi tốt đến mức nào chẳng lẽ anh không biết?” Đồ Hoa Kỳ thấy Kha Tử Thích còn chần chừ, nói thêm.

“Hoa Kỳ.” La Thiên Nhã ở sau lưng lên tiếng gọi.

Cô đứng phía sau Kha Tử Thích, cách của không xa nên thấy được người bên ngoài là Đồ Hoa Kỳ.

Đồ Hoa Kỳ nhận ra La Thiên Nhã tiều tụy đi khá nhiều.

Mới hơn một ngày, cô đã tiều tụy đến mức này.

“Hai người trò chuyện với nhau đi.

À Thiên Nhã, em phải ăn chút gì trước đã.” Kha Tử Thích nhìn dáng vẻ suy yếu của La Thiên Nhã, không kìm được mà nhắc nhở.

“Em biết rồi.” La Thiên Nhã nở nụ cười để cho anh yên tâm.

Kha Tử Thích gật đầu, đi ra ngoài.

Anh hi vọng đôi bạn thân này có thể nói chuyện với nhau nhiều hơn một chút.

Thật ra, anh từng có suy nghĩ để cho Đồ Hoa Kỳ tới đả thông tư tưởng cho Thiên Nhã nhưng Thiên Nhã chẳng chịu gặp ai cả.

Mà anh đã nói, dù thế nào thì anh cũng tôn trọng quyết định của cô.

Nhìn theo bóng lưng Kha Tử Thích đi càng lúc càng xa, Đồ Hoa Kỳ đóng cửa lại.

Khuôn mặt nghiêm túc sụp đổ trong tích tắc, cô tiến lên tặng La Thiên Nhã một cái ôm.

“Thiên Nhã, cậu mất nhân tính quá rồi.

Cậu có biết quãng thời gian cậu mất tích, tớ lo lắng cho cậu tới mức nào không? Tớ sắp bị cậu dọa chết rồi.” Đồ Hoa Kỳ vừa nói vừa khóc nức nở.

La Thiên Nhã được yêu thương mà lo sợ.

Lúc đầu, cô còn nghĩ với tính cách của Đồ Hoa Kỳ, cô ấy sẽ nghiêm khắc trách mắng có một phen hoặc là nghiệm hình bức cung để cô nói ra sự thật.

Hoặc cũng có thể sẽ cho cô ngay một cái tát, mắng cô không biết quý trọng hai bảo bối nhỏ, cứ thế vứt bỏ chúng.

Nhưng không ngờ, Đồ Hoa Kỳ chỉ ôm lấy cô thật chặt, khóc lóc nói cho cô biết mình lo lắng và nhớ cô tới nhường nào.

Tình bạn này làm cho cô thấy tội lỗi hơn vì đã không nói ra sự thật.

Viền mắt La Thiên Nhã nóng lên.

Nhớ lại từng kỷ niệm giữa hai người, rồi nghĩ tới việc sau này sẽ cách xa muôn trùng, không thể tiếp tục liên lạc với cô ấy, cảm xúc lưu luyến tình bạn trào dâng trong cô.

“Hoa Kỳ, tớ...” “Giờ đừng nói gì cả, mau ăn một chút đi.

Cậu nhìn cậu này, quá suy yếu, chắc chắn là cả ngày nay không ăn cái gì rồi.

Tên Kha Tử Thích kia cũng thật là, nếu đã giữ cậu ở lại bên cạnh thì phải để cậu được sống như người bình thường chứ.

Đêm đó thì đẹp như tiên trên trời còn giờ lại thở thoi thóp.

Nhìn cậu thế này, thật sự rất khiến người ta lo lắng.” “Cậu đừng trách anh ấy.

Là do tớ không nghe lời.” Được bạn thân đỡ ngồi vào bàn ăn, múc cháo, đặt bát cháo nóng hổi xuống trước mặt, viền mắt La Thiên Nhã ướt át.

“Cảm động hả? Vậy sao không sớm nói cho tớ biết là cậu ở đây? Dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì chỉ cần có tớ ở bên cạnh, tớ sẽ là nơi cho cậu trút bầu tâm sự.” La Thiên Nhã vừa ăn cháo vừa nghe Đồ Hoa Kỳ lải nhải.

Tim bỗng thấy ấm áp hơn.

Hai người ngồi trên ghế mây ở trong vườn, cùng nhau ngắm khu vườn tràn ngập sắc thu.

“Thiên Nhã, giờ cậu có thể nói cho tớ biết, cậu làm như vậy là vì gì không? Tớ không tin là cậu không muốn gả cho Lạc Thần Hi, càng không tin cậu cứ như vậy mà buông bỏ hai bảo bối nhỏ.

Tớ rất hiểu cậu, nhất định là cậu có chuyện khó nói.” Đỗ Hoa Kỳ nắm tay La Thiên Nhã, khẩn thiết hỏi.

La Thiên Nhã mím môi, không biết có nên nói cho Đồ Hoa Kỳ không.

Cô sợ mình sẽ làm người bạn thân nhất của mình bị liên lụy.

“Thiên Nhã, giữa tớ và cậu mà còn giữ bí mật hả? Cậu cứ nói cho tớ biết, không cần phải giấu trong lòng.

Chuyện này Kha Tử Thích biết không? Nếu cậu không nói, tớ đi hỏi anh ta.” Nói xong, Đổ Hoa Kỳ toan muốn đứng lên.

“Đừng mà.

Tử Thích không biết hết.” Anh ấy chỉ biết được một phần nhỏ thôi.

“Cái gì? Cậu nói, Lạc Thần Hi có liên quan tới cái chết của mẹ cậu?” Nghe La Thiên Nhã nói xong, Đồ Hoa Kỳ kinh ngạc, không dám tin vào những gì mình vừa nghe.

La Thiên Nhã ra hiệu bảo cô nhỏ giọng lại: “Không được để Tử Thích nghe thấy, anh ấy không biết đâu.” Đồ Hoa Kỳ bịt miệng mình lại, liếc nhìn xung quanh, nơi đây không có bóng dáng Kha Tử Thích.

La Thiên Nhã nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho Đồ Hoa Kỳ.

Nghe tới đây, Đồ Hoa Kỳ không khỏi thở dài.

“Thiên Nhã, làm khó cậu rồi.

Ai mà ngờ tới, Lạc Thần Hi anh ấy...”

“Không đâu, tớ chưa biết hoàn chỉnh chân tướng.

Giờ tớ chỉ hi vọng có thể nhanh chóng gặp được cha, đến lúc đó, tớ muốn nghe được sự thật do chính miệng ông nói ra.” “Thiên Nhã, cậu không tin Lạc Thần Hi là hung thủ hại chết mẹ cậu, đúng không?” La Thiên Nhã lắc đầu: “Tớ không biết.

Nhưng tớ không thể ở bên anh ấy nữa rồi.” “Cậu vẫn còn hi vọng trở về bên anh ấy.

Thiên Nhã, đừng tự lừa gạt bản thân nữa.” “Hoa Kỳ, cụ Lạc nói đúng.

Tớ không thể nhịn cha mình biến thành hung thủ giết người, càng không thể trơ mắt nhìn anh ấy bị cha...” Nói đến đây, La Thiên Nhã nghẹn họng không nói được nữa.

“Vậy cậu định làm gì? Cứ như thế mà rời khỏi hả? Hai bảo bối nhỏ phải làm sao? Lạc Thần Hi sẽ ra sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.