"Anh em thừa nhận. Lúc ấy em bị đồng tiền làm mờ con mắt nên mới..."
"Tôi không muốn biết mấy cái đấy.
Thần Dương, tôi và cậu đều là con cháu nhà họ Lạc.
Về sau Tập đoàn Lạc Thần sẽ có phần cho cả hai.
Cha cậu đã làm ra hành động hồ đ3ồ gì hẳn là cậu biết rõ, không lẽ cậu cũng muốn hồ đồ theo ông ta? Cha cậu mang Tập đoàn Lạc Thần đi theo con đường không lối về, lẽ nào cậu cũng 2muốn lặp lại lỗi lầm mà cha mình phạm phải?” Lạc Thần Dương nhìn chằm chằm anh, ánh mắt hiện lên cảm xúc sâu xa người khác nhìn không thấu.
Lạc Thần Hi tiếp tục nói: “Chắc cậu biết rõ, tôi thế này là cho cậu một cơ hội và đây là cơ hội cuối cùng.
Dựa theo cơ hội này, cậu còn 4cái gì đang giấu thì nói hết ra đi, chỉ cần cậu nói, những chuyện trước đó tôi sẽ không truy cứu nữa.” Anh lạnh lùng nhìn Lạc Thần Dương bằng đôi 0mắt sắc bén.
Hạ Vân Cẩm nằm ngửa trên sofa đắp mặt nạ dưỡng da, cất giọng mỉa mai: “Sao nào? Cuối cùng cũng đến lượt cô đứng ngồi không yên rồi sao, thư ký Hạ?” “Đúng thế, tôi đứng ngồi không yên rồi.
Tôi không thể trơ mắt nhìn Chủ tịch tiếp tục như vậy, tôi muốn mọi thứ phải được cắt đứt hoàn toàn.” “Cắt đứt hoàn toàn? Cắt thế nào? Tôi rất muốn biết đây.” Hạ Nhất Y liếc mắt nhìn Hạ Vân Cẩm: “Cô thì sao? Không lẽ cô không có cách dự bị?” Hạ Vân Cẩm nói với giọng điệu cực kỳ nhàn nhã:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-danh-da/3128604/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.