“Thể chuyện liên quan tới cho các con, các con cũng biết hết rồi hả?” Đồ Hoa Kỳ hỏi dò.
Chúng trao đổi ánh mắt với nhau.
Đồ Hoa Kỳ đi rồi, hai bảo bối nhỏ vẫn ngồi trong phòng.
“Lăng Lăng, e0m có nghe thấy gì không? Mami Hoa Kỳ nói, bà ngoại chúng ta là do cha hại chết.” La Tiểu Bảo nói với giọng mệt mỏi.
Cha không phải kẻ giết người.” La Tiểu Bảo gật đầu: “Đúng vậy, cha không phải người như thế.” Lạc Lăng cúi đầu, nhìn quả táo mình đang cầm trong tay.
Đây là quả táo Đồ Hoa Kỳ gọt cho cậu nhưng cậu không ăn nổi: “Dù sao sự việc này đã nằm ngoài dự đoán của em.” La Tiểu Bảo ôm gấu bông nhỏ, ngón tay mũm mĩm nghịch phần mắt con gấu bông: “Đúng vậy, điều đó hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.” Bầu không khí trong phòng rơi vào sự im lặng kéo dài, hai bảo bối nhỏ cùng nhìn về phía cửa sổ.
Bầu trời u ám kia dường như là sắp mưa.
Mưa ngớt, La Thiên Nhã thay bộ quần áo khác, muốn đi ra ngoài nhưng chuông cửa lại vang lên đúng lúc ấy.
La Thiên Nhã mở cửa.
Ấy vậy mà người đấy lại là Hạ Vân Cẩm.
Cô hơi giật mình: “Sao cô biết chỗ này?” Hạ Vân Cẩm cười: “Tôi có thể vào không?” “Xin lỗi, thể không tiện lắm.” La Thiên Nhã không muốn dính líu tới cô ta, cũng không muốn nghe cô ta nhắc tới bất cứ người nào.
“Đừng như thế, tôi chỉ muốn nói với cô vài câu thôi.”Hôm nay trông Hạ Vân
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]