“Cậu, dù đang cạnh tranh cháu cũng muốn đây là một cuộc cạnh tranh công bằng.” Thiệu Vĩnh Sang cười nhạt: “Cạnh tranh công bằng? Cháu có biết nếu lần3 này thất bại sẽ có kết quả như thế nào không?” “Kết quả thế nào cháu cũng muốn đây là một cuộc cạnh tranh công bằng.“.
“Công bằng? Lúc đi n2gang qua không từ thủ đoạn, giờ muốn công bằng thế nào? Tử Thích, cháu vẫn còn đang tự lừa gạt bản thân à? Cháu không quay về được đâu.” “Cháu biết 5cháu không quay về được, nên cháu chỉ muốn cố gắng hết sức làm theo phương thức làm việc của mình.” Ánh mắt Kha Tử Thích lóe lên sự bất lực.
“Cuộc đời mỗi người luôn có một cái khe, bước qua nó, con đường phía trước sẽ rộng mở tươi sáng.
Tử Thích, chẳng lẽ tới tận bây giờ cháu cò0n không biết ai là người đã dẫn dắt cháu đi giai đoạn chật vật sao?” Thiệu Vĩnh Sang nói
một câu đầy ẩn ý.
Cháu định sửa chữa như thế nào? Tử Thích, cháu đừng quên vào lúc nhà cháu gặp khó khăn, là ai đã đưa tay ra cứu cháu một nước cờ.” Giọng điệu Thiệu Vĩnh Sang
Ấn huệ này cháu sẽ trả.” “Nếu cháu đã rõ, tại sao còn làm con gái cậu khổ sở như vậy?” Thiệu Vĩnh Sang xoay chuyển câu chuyện, nói với giọng lạnh lùng như đang chất vấn.
Kha Tử Thích sửng sốt, sau đó hiểu được dung ý ông ta tới đây ngày hôm nay: “Cậu, cậu biết rồi đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]