Khi cô mời mẹ cô vào thì thấy bên trong cũng ổn chả có gì đáng nghi cả, cô nhìn mẹ rồi nhìn xung quanh như đang nghi ngờ gì đó. Thì cô nói với mẹ
"Mẹ nhìn gì xung quanh vậy"
"À không có gì con, chỉ là mẹ xem bên trong có ổn không thôi!"
"À dạ vậy mẹ có vô không?"
Cô đứng trước cửa, chán nản nhìn mẹ cô
"Rồi mẹ vô"
Mẹ cô bước vào ngồi trên ghế sofa trước cái tivi, quắt cô lại bảo
"Lại đây ngồi nè con gái, rồi chúng ta ngủ chung luôn, chắc sẽ không bị giật mình mà la nhỉ"
"HẢ!?"
Du Mẫn giật mình hét lên khi nghe mẹ nói vậy. Cái gì chứ! Mẹ cô ngủ đây sao, thế còn anh thì sao, Thiên Ngạo đang trong bồn tắm chịu những cái giá lạnh vậy mà không được ra ngoài. Chắc mai anh cảm luôn quá. Khổ thân anh mình!
"Sao phải hét lên vậy. Không muốn mẹ ngủ chung sao, hết thương mẹ rồi sao?"
Mẹ cô ngước lên hỏi cô với ánh mắt đáng thương
Cô lắc đầu, than thở "không không mẹ à! Chỉ tại mẹ qua ngủ với con thì ba ngủ mình thì làm sao? Ba sẽ nhớ mẹ mất"
Mẹ quay lại xem tivi vừa nói "không sao! Ba con đâu phải trẻ con đâu, ngủ 1 mk thì có làm sao. Mẹ nhớ con nên hôm nay muốn ngủ với con 1 đêm. Chịu không con gái yêu của mẹ!"
Thôi rồi! Tiêu thật rồi! Số phận của Thiên Ngạo sẽ phải ngủ 1 đêm trong bồn tắm, sẽ chẳng có mền ấm, giường ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-em-dam/2167865/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.