Đôi mi dài cong vυ"t mở ra, phát hiện người bên cạnh vẫn đang say giấc, liếc nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ sáng, Hạ Lam thầm cảm phục sức mạnh của tìиɧ ɖu͙©, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn ngủ đến giờ này và quan trọng nhất là không giật mình, không ác mộng! Trời ơi... không lẽ mỗi đêm cô đều phải cho hắn ăn no nê sao? Không lẽ... cô đã vô tình trở thành thuốc ngủ của hắn rồi sao?
Vương Tuấn chậm rãi mở mắt, vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, hắn lập tức đỏ mặt, vội vàng cụp mắt xuống.
Hạ Lam nở nụ cười gian tà, cô đã chờ ngày này lâu lắm rồi... he..he...! Cô đột ngột nhào lên người hắn, cúi xuống cắn nhẹ lên má, lên chóp mũi cao cao, rồi đến đôi môi mỏng, nơi nào gặm được đều gặm.
Vương Tuấn vì quá bất ngờ nên chỉ có thể nằm im mặc cho ai đó muốn làm gì thì làm, mà thực chất ngoài nằm im hắn còn dám làm gì khác sao?
Sau khi đã thỏa mãn gặm cắn gương mặt tuấn dật đã khiến cô phạm pháp đêm qua, Hạ Lam mới cất giọng trong trẻo: "Anh ngủ ngon không?"
"Rất... rất ngon! Còn cô có ngủ ngon không?"
"Ừm, ngon lắm!"
Khóe môi mỏng vui vẻ nâng lên: "Cô đói bụng không?"
Cô dịu dàng cười lại với hắn: "Có một chút! Nhưng mà tôi muốn đi tắm trước."
"Vậy tôi cũng đi tắm!" - Hắn dự định rời giường lại bị cô níu lấy.
"Chờ đã!"
Vương Tuấn quay lại vị trí cũ, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-chang-ngoc/3595038/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.