Vẻ mặt Diệp Tầm Phương bối rối, đang đi loạn ở trên đường cái, mấy lần thiếu chút nữa là bị xe đụng vào, nhưng cô ta cũng không đi vào ven đường, mà đang ở giữa đường trong miệng luôn nói thầm:
“Tôi không có giết người, tôi không có giết người, người không phải là tôi giết.” Giết người là phải ngồi tù, thậm chí cũng sẽ bị bắn chết, cô không muốn kết cục như vậy , không phải cô giết là bọn họ bức cô làm như thế.
Trần Tiểu Ngoạn và Tề Tiểu Hiên đứng như thế ở ven đường, nhìn Diệp Tầm Phương đi loạn, nghe cô nói huyên thuyên.
“Mẹ nuôi, bộ dạng bà ta hình như rất hoảng hốt.” Tề Tiểu Hiên kéo tay Trần Tiểu Ngoạn, nhìn chăm chú vào Diệp Tầm Phương.
“Bởi vì cô ta làm rất nhiều chuyện xấu, lại còn giết người, cho nên mới phải hoảng hốt như vậy. Cho nên người không được làm chuyện xấu, bằng không sẽ gặp báo ứng, kết cục rất rất thảm.” Trần Tiểu Ngoạn châm chọc.
“Đúng, cho nên ngàn vạn không thể làm chuyện xấu. Mẹ nuôi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ, cứ để cho bà ta đi như vậy sao.” Tề Tiểu Hiên có phần không muốn để cho Diệp Tầm Phương đi như thế, rất muốn báo cảnh sát, để cảnh sát bắt người đàn bà xấu xa này cho ngồi tù.
“Chúng ta báo cảnh sát đi.” Trần Tiểu Ngoạn vừa nói xong, thì lúc này đột nhiên có mấy chiếc xe cảnh sát đến bao vây Diệp Tầm Phương.
Tiếng xe của cảnh sát khiến Diệp Tầm Phương càng hoảng loạn muốn bỏ chạy hơn, nhưng không biết chạy đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/1252255/chuong-185.html