Lúc Trần Tiểu Ngoạn chạy tới hiện trường thì liền nhìn thấy Ngãi Giai Giai đang kích động, nghe bọn họ nói chuyện thì mới biết cô ấy muốn dùng chính mình để đi đổi Ngãi Tiểu Hiên, bất đắc dĩ đành phải đánh cho cô ấy ngất xỉu.
"Ông chủ, thật xin lỗi, tôi đây cũng là không còn cách nào khác, chớ trách chớ trách!" Trần Tiểu Ngoạn sau khi đánh Ngãi Giai Giai ngất xỉu, thì hơi chột dạ nhìn Tề Hiên.
Cô không có được sự đồng ý của Tề Hiên mà đã đánh Ngãi Giai Giai bất tỉnh, có phần chột dạ là bình thường .
"Giai Giai trước tiên giao cho cô rồi, chăm sóc cô ấy thật tốt." Tề Hiên giao Ngãi Giai Giai cho Trần Tiểu Ngoạn, giống như cũng không có ý trách tội cô ấy, sau đó đi về phía Tề Triển.
"Yên tâm, Giai Giai hãy giao cho tôi, anh mau đi cứu con nuôi của tôi trở về là tốt rồi." Trần Tiểu Ngoạn đỡ Ngãi Giai Giai, ý bảo để cho Tề Hiên yên tâm.
"Đừng tới đây, đứng lại." Tề Triển cảnh cáo Tề Hiên, sau đó đẩy Ngãi Tiểu Hiên tới chỗ cạnh tài xế, tiếp theo mình cũng lên xe, lập tức khởi động xe, bằng tốc độ nhanh nhất mà chạy trốn.
Tề Triển mới vừa lái xe đi, thì Tề Hùng chở Tề Ngữ Ti cùng Lữ Lỵ Liên tới.
"Tề Triển kia mang cháu của ba đi đâu?" Tề Hùng vừa xuống xe liền hỏi Tề Hiên chuẩn bị muốn lên xe.
"Mới vừa đi về phía bên kia rồi, bọn con lập tức đuổi theo." Tề Hiên lên một cái xe khác, theo phía sau đuôi Tề Triển, đi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/1252217/chuong-147.html