Chương trước
Chương sau

Tề Hiên một thân một mình đi tới kho hàng mà Lữ Lỵ Liên nói, sau đó mười mấy anh em của Tề Anh hội cũng tới, bọn họ là người được Tề Hùng phái tới trợ giúp anh. Vậy mà Tề Hiên nhìn thấy bọn họ lại có chút lo lắng. Tới nhiều người như vậy, ngộ nhỡ Tề Triển hoảng sợ mà thương hại tới Tiểu Hiên, vậy phải làm sao.
“Thiếu chủ, hội chủ bảo chúng tôi tới giúp cậu.”
“Bỏ đi, tới cũng đã tới rồi. Mấy người đi chung quanh tìm xem mỗi một kho hàng, rồi đi vào trong xem một chút đi, mặc kệ phát hiện cái gì cũng phải nói cho tôi biết, nhất định phải cẩn thận đó.” Tề Hiên ra lệnh
Người cũng đã tới, vậy cũng đành phải như thế. Có lẽ Lữ Lỵ Liên đang nói dối, Tề Triển vốn không có giấu Ngãi Tiểu Hiên ở đây.
“Vâng.”
Mười mấy người đều mở ra từng cái kho hàng, rồi đi vào tìm người. Nhưng mà tìm khắp nơi cũng không tìm được.
“Thiếu chủ, tìm từng cái kho một cũng không thấy người.”
Chẳng lẽ Lữ Lỵ Liên nói dối, Tiểu Hiên căn bản cũng không có ở đây. Tề Hiên tự lẩm bẩm tự hỏi mình.
“Thiếu chủ, ở bên trong một cái kho tôi phát hiện cái này.” Một người mặc tây trang màu đen, cầm một túi thức ăn đưa tới trước mặt của.
“Cái gì vậy?” Tề Hiên cầm qua, mở ra xem một chút.
Là thức ăn, hơn nữa còn nóng lắm, xem ra ở nơi này trước đó không lâu đã có người.
“Mấy người tìm lại cẩn thận một chút, không chỉ có là kho hàng, mà ngay cả xó xỉnh cũng phải tìm.” Tề Hiên vứt túi thức ăn trên tay đi, ra lệnh thuộc hạ tiếp tục tìm.
Có thức ăn chứng minh là có người, có thể là Tề Triển để lại. Nếu như ông ta có trốn thì cũng trốn không xa.
Nhưng mà ở một góc nào đó, Tề Triển cùng Ngãi Tiểu Hiên cả người bị trói, núp ở nơi đó len lén nhìn ra phía ngoài.
Lữ Lỵ Liên, con đàn bà đáng ghét này, lại dám bán đứng ông. Cũng may ông đã có chuẩn bị, tính mang Ngãi Tiểu Hiên đi, đáng tiếc còn chưa đi thì Tề Hiên đã dẫn người tới.
Lữ Lỵ Liên là hạng người gì ông biết rõ, bị Tề Hùng bắt được nhất định sẽ nghĩ biện pháp tự vệ, không thể giúp ông giữ bí mật. Nhưng nếu như ông thất bại, thì Lữ Lỵ Liên cũng phải chịu trách nhiệm, dù sao chuyện này bà ta cũng có tham dự.
Tề Triển thấy những người đó lại bắt đầu tìm kiếm chung quanh , hơn nữa so với trước kia càng cẩn thận hơn. Lần này không chỉ là nhìn kho hàng mà thôi, ngay cả góc cũng lật đổ. Vì vậy dùng sức hạ Ngãi Tiểu Hiên thấp xuống che giấu cậu bé thật tốt.
Với phương pháp tìm của những người đó như vậy, nhất định ông sẽ bị phát hiện. Lúc này nên làm gì cho phải đây, bây giờ ông vẫn không thể để cho Tề Hiên nhìn thấy ông. Đối phương nhiều người như vậy, mà ông chỉ có một mình, phần thắng quá nhỏ. Tề thị còn chưa tới tay, tuyệt đối không thể để cho Tề Hiên mang đứa nhỏ này đi. Ông cũng không muốn làm nhiều như vậy, mà cái gì cũng chưa đến được.
Tề Triển trầm tư suy nghĩ biện pháp để thoát khỏi Tề Hiên, nhưng đã lâu như vậy, vẫn còn chưa nghĩ ra được, càng nghĩ càng nóng lòng.
Ngãi Tiểu Hiên thấy Tề Hiên mang theo rất nhiều người tới nơi này, nên rất hưng phấn cậu muốn kêu. Nhưng mà cả người đều bị trói, còn miệng thì bị băng dính bịt lại, căn bản là không kêu được, chỉ có thể nhìn Tề Hiên lo lắng.
Cậu phải nghĩ biện pháp để cho ba biết, cậu đang ở nơi này mới được. Nhưng mà trước mắt cậu nên làm gì, thì mới có thể để cho ba biết cậu đang ở đây.
Ngãi Tiểu Hiên nhìn đồ vật bên cạnh một lúc.
Bọn họ trốn ở trong một đống cọc gỗ bị bỏ hoang, bên trên còn dùng một miếng vải đen thối đắp bên cạnh, ngoại trừ cọc gỗ vẫn là cọc gỗ, nhưng mà những cọc gỗ này xem ra hình như không thể đụng cho ngã xuống được.
Ngãi Tiểu Hiên đang nghiên cứu những cọc gỗ, này có thể đụng ngã xuống hay không. Tề Triển thì đang suy tư nên làm gì mới có thể chạy trốn, hai người đều cùng nghĩ.
Này lúc một thuộc hạ của Tề Hiên đi tới bên cạnh đống cọc gỗ kia, nhìn chung quanh một lượt thì thấy một miếng vải đen, tính cầm miếng vải đen kia lên.
Tề Triển thấy thế thì hoảng sợ, vì vậy từ trong túi lấy ra một con dao nhỏ gác lên cổ của Ngãi Tiểu Hiên. Kéo miếng vải đen ra, đứng dậy nắm Ngãi Tiểu Hiên uy hiếp.
“Đừng tới đây, nếu không tao sẽ giết nó.”
Người của Tề Hiên vừa định lấy miếng vải đen ra, thì lập tức lui về phía sau không dám làm bậy. Bởi vì trong tay ông ta còn kẹp một đứa bé, nếu như anh không đoán sai, thì đứa bé này chính là con trai của Thiếu chủ, là tiểu thiếu chủ của bọn họ.
“Tiểu Hiên” —— Tề Hiên thấy Ngãi Tiểu Hiên thì vội chạy tới, nhưng mà sau đó lại không thể không dừng lại, cách xa Tề Triển mấy bước.
“Tề Hiên, nếu mày dám tới đây, tao liền cắt cổ con trai mày, lui về phía sau.” Tề Triển uy hiếp.
“Ông đừng làm ẩu.” Tề Hiên vừa cảnh cáo Tề Triển, vừa từ từ lui về phía sau.
Ngãi Tiểu Hiên bị trói rất chặt, miệng cũng bị đồ bịt lại, căn bản cũng không có thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt kích động nhìn Tề Hiên, ở trong lòng reo hò —— ba cứu con.
“Chuẩn bị cho tao một chiếc xe, nhanh lên!” Tề Triển lấy Ngãi Tiểu Hiên uy hiếp rồi ra lệnh cho Tề Hiên.
“Chú hai, chú cảm thấy có một chiếc xe là có thể chạy trốn sao? Có phải chú cảm thấy quá ngây thơ rồi hay không? Bây giờ đã trở thành đối tượng bị Tề Anh hội bắt. Mặc kệ đi tới chỗ nào, chỉ cần có người của chúng tôi, chú đừng mơ tưởng có cuộc sống tốt đẹp. Nếu như bây giờ chú thả Tiểu Hiên, tôi cho chú một con đường sống.” Tề Hiên tính dàn xếp với Tề Triển, hi vọng có chuyển biến tốt đẹp hơn.
Giờ khắc này anh có thể cảm nhận được cảm thụ năm đó của Tề Hùng.
Năm đó ba chính là định dàn xếp như vậy , sau đó chờ đợi thời cơ, chỉ tiếc là đã thất bại.
“Ít nói nhảm đi, tao muốn mày chuẩn bị , thì mày mau đi chuẩn bị cho tao đi.” Tề Triển không có kiên nhẫn để nói nhảm cùng Tề Hiên, chỉ muốn trốn đi để tìm một địa phương bí ẩn khác, sau đó sẽ lấy Ngãi Tiểu Hiên đổi Tề thị.
“Chuẩn bị cho ông ấy một chiếc xe.” Tề Hiên nói với một thuộc hạ, sau đó cho anh ta một cái ánh mắt, chỉ là không biết anh ta có hiểu hay không mà thôi.
“Vâng.” Thuộc hạ tiếp nhận mệnh lệnh, sau đó đi chuẩn bị xe.
Ánh mắt mới vừa rồi của Thiếu chủ, anh lăn lộn nhiều năm như vậy khẳng định biết là ý gì, không phải là rút hơn phân nửa dầu trong xe, chỉ chừa một chút xíu thôi.
“Chú hai, tôi đã chuẩn bị xe theo dặn dò của chú, chú tính lúc nào thì thả Tiểu Hiên.” Tề Hiên tiếp tục đối phó với Tề Triển, mừng thầm trong lòng.
“Chờ tao lên xe hãy nói. Nhóc con, mày đừng giở trò với tao, nếu không tao sẽ cho con trai của mày trả giá thật lớn.” Trong lòng Tề Triển cảm thấy hơi lạ, hình như chuyện không có đơn giản như ông nghĩ , nhưng mà ông vẫn không nói ra đựơc là kỳ quái chỗ nào.
Tề Hiên không phải một nhân vật đơn giản, sẽ không dễ dàng khuất phục, nhưng mà ông lại đoán không được nó đang nghĩ cái gì.
“Chú hai, tôi có giở trò gì đâu, chú muốn tôi chuẩn bị xe, thì tôi đã cho người đi chuẩn bị rồi, chú còn muốn gì nữa.” Dáng vẻ của Tề Hiên giả vờ ra vẻ rất bất đắc dĩ.
“Vậy là tốt. Nếu như mà tao biết mày giở trò, tao sẽ lấy mạng của con trai mày.”
Tề Hiên muốn nói một vài lời để Tề Triển đừng xúc động. Vậy mà lời anh còn chưa nói, thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc làm cho anh kinh ngạc không thôi.
“Tiểu Hiên” —— Ngãi Giai Giai chạy tới hiện trường, thì nhìn thấy Tề Triển kẹp Ngãi Tiểu Hiên, còn cầm dao gác ở trên cổ của con, thật kinh hoảng thật sợ hãi hận không thể xông lên cứu Ngãi Tiểu Hiên về. Nhưng mà cô biết là không thể làm đựơc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.