Tề Hùng trở về phòng, sau đó Lữ Lỵ Liên suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra biện pháp gì, để khiến cho bà Lâm và Ngãi Giai Giai mở trói. Vì thế bà không thể làm gì khác hơn là lặng im ngồi ở chỗ đó.
Ngãi Giai Giai vẫn nhìn phía ngoài cửa , mong đợi Tề Hiên mang Ngãi Tiểu Hiên trở về. Thời gian vừa mới trôi qua có một chút xíu, mà cô đã cảm thấy lâu lắm rồi, có lẽ cái này chính là cảm giác sống một ngày bằng một năm đi.
“Giai Giai đói bụng không, ta đi làm cho chút gì cho con ăn.” Bà Lâm thấy Ngãi Giai Giai như thế, cũng muốn cố gắng dời đi sự chú ý của cô, không để cho cô lo lắng như vậy.
“Mẹ Lâm, con không đói bụng. Thiếu chủ đi lâu như vậy, sao vẫn còn chưa trở về.”
Ngãi Giai Giai đứng ở ngay cửa ra vào trông ngóng, đừng nói là ăn gì thì cô rời khỏi cửa, một bước cũng không muốn.
“Giai Giai, lúc này có thế Thiếu chủ còn chưa tới đâu, đừng nói chi là trở về. Con kiên nhẫn chờ chút đi.” Bà Lâm chỉ có thể nói một chút để an ủi người, nếu thực sự chuyện như vậy mà nói không lo lắng thì cũng không đúng, không ai có thể biết đựơc cảm nhận trong lòng người khác.
“Mẹ Lâm , con không sao, con ở đây chờ Thiếu chủ trở về.” Ngãi Giai Giai nhìn ra ngoài cửa, tiếp tục mong đợi Tề Hiên trở về, cũng hy vọng anh có thể cùng về với Ngãi Tiểu Hiên.
“Aizz” —— Bà Lâm bất đắc dĩ mà thở dài một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/1252213/chuong-143.html