Ngãi Giai Giai từ từ tỉnh lại, mở to mắt liền nhìn thấy cảnh Tề Hiên ôm Ngãi Tiểu Hiên, hơn nữa tay của mình còn bị Tề Hiên nắm thật chặc, khẽ di chuyển, liền kinh động Tề Hiên. .
Tề Hiên cảm giác có người di chuyển, vì vậy buông Ngãi Tiểu Hiên ra, xoay qua nhìn Ngãi Giai Giai, rất kích động, vốn là một tay nắm tay Ngãi Giai Giai, hiện tại đổi thành hai tay đều nắm.
"Giai Giai, em đã tỉnh."
"Thiếu —— thiếu chủ, thật là anh sao, không phải là em đang nằm mơ?" Ngãi Giai Giai kích động hai mắt hiện ra nước mắt.
Không phải là cô tưởng nhớ quá mức, cho nên sinh ra ảo giác, nhưng vì sao cô cảm giác chân thật như vậy?
"Không phải em đang nằm mơ, thật sự là anh, Giai Giai, thật sự là anh." Tề Hiên ôm lấy Ngãi Giai Giai, giống như muốn đem cô dán thật chặc vào trên thân thể của mình vậy.
"Thiếu chủ ——" Ngãi Giai Giai cũng ôm Tề Hiên, vui mừng.
Cô tưởng nhớ lâu như thế, rốt cục đã gặp người mà cô hay nghĩ đến, cảm tạ ông trời đã chiếu cố cô như thế.
"Ba mẹ, Tiểu Hiên cũng muốn ôm." Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy Tề Hiên ôm chặc Ngãi Giai Giai như vậy, cũng rất hi vọng theo bọn họ cùng ôm nhau, vì vậy vọt tới chính giữa Tề Hiên và Ngãi Giai Giai, để cho bọn họ kẹp vào giữa hai người.
Tề Hiên thả lỏng ngực một chút, cũng ôm lấy Ngãi Tiểu Hiên, trong lồng ngực rộng lớn anh ôm người yêu của mình cùng đứa nhỏ, loại cảm giác này thật sự rất hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/1252162/chuong-92.html