Trần Tiểu Ngoạn nhìn người trước mắt có chút quen, cảnh giác giảm bớt, tự hỏi chính mình giống như đã gặp ở chỗ nào, "Tiên sinh, hình như tôi đã gặp anh ở đâu rồi vậy?" .
Rốt cuộc đã gặp nhau ở đâu, làm sao nghĩ mãi không ra đây?
"Có lẽ là bộ dáng Tiểu Hiên giống tôi, cho nên cô mới cảm thấy tôi nhìn quen mắt." Tề Hiên lạnh lùng cười, rất không để ý lời nói của Trần Tiểu Ngoạn.
Anh không biết cô gái trước mắt này, có lẽ là cô ấy đã từng thấy qua anh, nhưng mà anh tuyệt đối chưa từng gặp qua cô ấy.
"Mẹ nuôi, mẹ đừng suy nghĩ nữa, chú ấy mua lại toàn bộ hoa trong cửa hàng của chúng ta rồi, mẹ mau đi gói đi." Ngãi Tiểu Hiên nhìn thấy Trần Tiểu Ngoạn vẫn trầm tư, vì vậy đẩy cô một phen, để cho cô đi gói hoa.
"Chậc ——mua toàn bộ à, đây chính là tốn rất nhiều tiền, anh xác định sao?" Trần Tiểu Ngoạn từ trong trầm tư mà phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt không thể tin.
Tuy cửa hàng hoa mới khai trương, nhưng mà đúng là vốn gốc của cô tốn thật lớn vào rất nhiều hoa, nếu mua toàn bộ, khẳng định phải rất nhiều tiền.
"Chú, chú có nhiều tiền như vậy sao?" Ngãi Tiểu Hiên vẻ mặt ngây thơ nhìn Tề Hiên, trong mắt đều là khát vọng.
"Gói đi, bao nhiêu tiền cũng được, hôm nay chú cao hứng." Tề Hiên sờ sờ đầu của Ngãi Tiểu Hiên, tản ra một loại tình thương của người cha.
Trần Tiểu Ngoạn dụi dụi con mắt, vô cùng kinh ngạc.
Một lớn một nhỏ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-bao-ho-vo-yeu/1252160/chuong-90.html